Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1225





- Nhãi ranh, sao ngươi không chạy?Long Hoàng dừng lại, đôi mắt xuất hiện ánh sáng đỏ, sát khí cuồn cuộn.

Hận ý của hắn đối với Cổ Trần có thể nói tứ hải khó bình.Cổ Trần cười, tay vươn về phía tế đàn, một bóng người uyển chuyển, bao trùm hàn khí như mùa đông băng giá xuất hiện.Mỹ Đỗ Toa xuất hiện, hai người một trước một sau ngăn cản Long Hoàng, một tế đàn nổi lơ lửng trên đỉnh đầu, kí hiệu chớp lóe.Trế tế đài, thiếu nữ vẫn luôn nằm im kia chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú về phía Cổ Trần.


Ánh mắt nàng lóe ánh sáng quỷ dị, phảng phất muốn nhìn thấu đối phương vậy.- Long Hoàng, ngươi nên lên đường.Cổ Trần cười nói ra một câu khiến Long Hoàng giật thót, bất an.

Hắn đang nghi hoặc sao Cổ Trần không trốn, thì ra đối phương chuẩn bị giết hắn!Long Hoàng lập tức tỉnh ngộ, hừ lạnh nói:- Bản hoàng hiểu rồi, ngươi cố ý dẫn bản hoàng ra ngoài, rời khỏi phạm vi Long tộc là để giết chết bản hoàng?Cổ Trần cười khẽ nói:- Không sai, trong cấm địa Long Cung của Long tộc có không ít khí tức khiên sta kiêng kị, ta chỉ có thể bất đắc dĩ dẫn ngươi ra ngoài.- Muốn giết bản hoàng, ngươi sợ là muốn tự tìm đường chết.Long Hoàng trợn mắt, toàn thân tản ra một cỗ long uy, hư vô bốn phía nổ tung, lập tức giết tới trước mặt Cổ Trần.Hắn vươn tay chộp về phía cổ Cổ Trần, muốn bóp chết Nhân tộc đáng ghét này.Cổ Trần cười lạnh, cánh tay khẽ vung, đánh một quyền về trước.Bùm!Tay hai người va chamh, phát ra từng đợt leng keng, tia lửa lóe lên, long trảo lại bị đánh cho chấn động không ngừng, máu me tung tóe.Sắc mặt Long Hoàng thay đổi, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng vô tận vọt tới, vảy rồng nứt toác, long huyết phun trào.

Cả người hắn bị đánh bay ra ngoài, lực lượng cường đại tuôn ra đánh sâu vào người hắn, suýt chút nữa khiến lục phủ ngũ tạng của hắn nổ tung.- Lực lượng và thể phách mạnh quá, cơ thể của ngươi sao có thể mạnh hơn Long tộc ta được?Long Hoàng vừa kinh vừa sợ, nhìn Cổ Trần đầy khó tin.Tên này là nhân tộc mà, thể phách nhân tộc suy nhược, sao có thể so sánh với Long tộc? Nhưng một đòn ban nãy hiển nhiên là hắn thua, Cổ Trần ngay cả một sợi lông cũng chưa rớt, cơ thể thậm chí còn chưa động một chút nào.- Đó là ngươi cô lậu quả văn, ếch ngồi đáy giếng.Cổ Trần khinh thường cười một tiếng.Hắn khẽ dậm chân, cả người biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã tới trước mặt Long Hoàng.Rầm!Một quyền đánh tới, hư không rung lên, quyền ý đáng sợ ập tới khiến Long Hoàng cảm thấy một cỗ nguy cơ.Nguy cơ tử vong.Hắn vội dùng lực lượng lui gấp ra ngoài, nhưng quyền của Cổ Trần như bóng với hình, theo dát đánh thẳng vào mặt hắn.Bốp!Chỉ thấy một tiếng leng keng vang lên, trước mặt Long Hoàng xuất hiện một long thuẫn, ánh sáng bốn phía, chặn lại một đòn kia của Cổ Trần.


Nhưng long thuẫn ấy cũng bị một quyền của Cổ Trần đánh cho chấn động kịch liệt, tạch tạch tạch vỡ vụn, ánh sáng ảm đảm, rõ ràng chịu tổn thương.- Đáng chết...Long Hoàng kinh sợ hét lớn.Hắn đang muốn xuất thủ, đột nhiên một luồng khí lạnh xuất hiện sau lưng khiến người hắn run lên, khẽ mắng một tiếng không ổn.Keng!Khí lạnh cuồn cuộn, nháy mắt đã đóng băng Long Hoàng lại.

Mỹ Đỗ Toa xuất hiện sau lưng Long Hoàng, hàn khí phơ phất, đóng băng khắp nơi, khiến nơi này đều bao phủ trong băng sương.- Ngao….Đột nhiên một tiếng long ngâm truyền đến, bông tuyết nổ tung, Long Hoàng hóa thành một con Cửu Trảo Chân Long tử kim sắc xoay quanh bay lên, giương nanh múa vuốt.Nó trừng một đôi long nhãn, gầm thét:- Mỹ Đỗ Toa, ngươi muốn chết.Oanh!dứt lời, đuôi rồng quét qua, đánh bay Mỹ Đỗ Toa ra ngoài, băng giá đầy trời cũng tan nát.Nhưng Mỹ Đỗ Toa cũng không có bị thương, nàng chỉ văng ra ngoài thôi.- Long Hoàng, ngươi nên lên đường.Đúng lúc Long Hoàng chuẩn bị truy kích Mỹ Đỗ Toa, một thanh âm lạnh lẽo truyền đến, khiến hắn chấn động tinh thần, cơ thể cứng lại.Không biết Cổ Trần đi tới trên đỉnh đầu của Long Hoàng tự bao giờ, chân đạp một phương tế đàn trấn áp xuống.- Ngao!Long Hoàng gào thét, há mồm phun ra một ngụm long tức.

Long tức đụng vào tế đàn, phát ra tiếng vang đáng sợ, không ngừng nổ tung.Khi long tức tan, tế đàn vẫn hoàn hảo không hao tổn gì, tiếp tục áp xuống.- Không...Long Hoàng kinh dị kêu to.Chỉ nghe một tiếng ầm vang, tế đàn đặt trên cái đầu lớn của Long Hoàng, long giác đều bị đụng gãy một đoạn, long lâu vỡ tan từng mảnh, huyết dịch tứ tung.Cổ Trần giẫm tế đàn trấn áp xuống, một tay đặt trên tế đàn.


Đột nhiên, ký hiệu vốn lượn lờ chung quanh bỗng xen lẫn với nhau tạo thành từng sợi xiềng xích.

Những xiềng xích ấy quấn lấy nhanh, phát ra thanh âm leng keng, khóa cứng lại cơ thể Long Hoàng.KengKeng- Ngao...!Đây là cái gì?Long Hoàng phẫn nộ gào thét, không ngừng giãy dụa muốn tránh thoát.Chỉ là hắn bị tế đnà ngăn chặn, cơ thể bị xiềng xích cuốn lấy, lực lượng bị phong cấm, tu vi cũng dần dần yếu đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.