Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1263





Hai người đó thương tích đầy mình, dáng vẻ máu thịt bê bết trông rất thê thảm, thân thể va vào một đống hài cốt làm xương xẩu bắn tung tóe, tiếp tục trượt dài đến hơn 100 mét mới chịu dừng lại.

- Phốc! Một người há mồm phun ra một búng máu, khói đen bốc nghi ngút.

- Long Uyên, ngươi sao rồi?Câu Trần máu me đầy mặt đứng lên, tay cầm một cây Lôi Thương chống đỡ thân thể, vết thương chằng chịt khắp người, có chỗ sâu tới tận xương.

Người bên cạnh hắn chình là Long Uyên, hai người cùng nhau tiến vào Thiên Uyên.

Hiện tại cả hai đã trọng thương, lực lượng cơ thể hầu như không còn, đã sắp đèn cạn dầu tắt.

- Lần này nguy rồi!Long Uyên cười cay đắng, khí tức suy yếu, tinh thần hơi hỗn loạn, nơi khóe miệng ứa máu có lẫn cả hắc khí.


Vì sao hai người lại rơi vào trong Thiên Uyên?- Thật không ngờ, hôm nay cả hai chúng ta phải chết ở nơi này.

Cổ Trần cảm thán, nhưng lại không hề sợ hãi khi sắp phải đối mặt với tử vong.

Hắn thản nhiên đến kỳ lạ, cho dù đã ở tình cảnh này vẫn bình tĩnh như không, chỉ là có chút tiếc nuối.

- Đáng tiếc ta chưa thể hoàn thành lời phó thác của Nhân Hoàng, không thể giúp Nhân Hoàng chính chiến tứ phương, không thể vì Nhân tộc ta mở rộng lãnh thổ.

Câu Trần ngồi ngay trên đám hài cốt, ánh sáng Lôi Thương trong tay càng lúc càng yếu đi, cuối cùng “tách” một tiếng, hoàn toàn biến mất hẳn.

Long Uyên bên cạnh cũng chẳng tốt hơn, hai người là huynh đệ đồng cam cộng khổ, giờ chỉ biết nhìn nhau cười.

- Câu Trần, hai ta rơi vào chốn quỷ quái này, chắc không ra được nữa, hơn phân nửa phải bỏ mạng nơi này, chỉ thẹn với Nhân Hoàng.

Long Uyên bình tĩnh nói, đưa tay lau sạch vết máu nơi khóe miệng.

- Trước đó vật kia chắc chắn là đi ra từ chỗ này, nó giết sạch mấy bộ lạc của Nhân tộc ta, cắn nuốt huyết nhục linh hồn, tà ác cùng cực, đáng tiếc ta và ngươi không đủ năng lực chém giết nó.

Trong mắt Long Uyên đượm nỗi bi ai.

Vì sao bọn họ tiến vào đây? Kỳ thật là do truy sát một thứ quỷ dị.


Thứ đó đi ra từ chỗ này, nó đồ sát mấy bộ lạc trong khu vực, không chừa một người, toàn bộ đều bị nó cắn nuốt linh hồn lẫn huyết nhục, chết trong thê thảm.

Thảm trạng cỡ đó lập tức kinh động tới Long Uyên và và Câu Trần, hai người tức giận truy giết theo tới tận đây, cuối cùng nhảy xuống Thiên Uyên.

Đáng tiếc hai người đuổi tới lại bị vật kia đánh cho tơi tả, giống như ở trong Thiên Uyên nó sẽ cường đại hơn, kinh khủng hơn.

Ánh mắt Câu Trần lộ vẻ kiên quyết, hắn hừ nói:- Cho dù chết cũng phải chết đứng! Vật kia tới rồi, đứng lên, tiếp tục tái chiến!- Được!Long Uyên cắn răng, hai người run rẩy đứng lên, cố gắng xốc lại cơ thể đã không còn chút lực lượng, sẵn sàng chiến đấu.

Thân là một thành viên của Nhân tộc, lại còn là đại tướng của Nhân Hoàng, đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, chỉ có tử chiến mới là vinh quang mà bọn hắn muốn.

- Tới đi, cho dù bọn ta không giết được ngươi, cũng sẽ có người tới giết ngươi báo thù rửa hận cho bọn ta!Câu Trần gào lớn, toàn thân toát ra điện quang yếu ớt, Thiên Phạt Chi lực trong cơ thể đã khô cạn.

Long Uyên bên cạnh cũng tương tự, lực lượng trong cơ thể không còn được bao nhiêu, ngay cả đứng cũng không vững thì nói chi tới đại chiến một trận, giờ hắn đã là đèn cạn dầu.

- Rống!Bên trong hắc vụ đột ngột truyền tới một tiếng rít, hung khí ngập trời làm người nghe chấn động.

Câu Trần, Long Uyên ngưng mắt nhìn, trên mặt lộ ra thần sắc quyết tuyệt, hai người đã sẵn sàng tử chiến.

Giữa hắc vụ mù mịt sáng lên hai đốm đỏ, trông vừa tà ác vừa quỷ dị.

- Đến rồi!Câu Trần lẫm liệt hét lên, trong tay hắn là một quả cầu Thiên Phạt Lôi Quang, giữa mày mơ hồ xuất hiện chút điện lưu, giống như muốn mở ra vật gì đó.

Hô!Chỉ thấy hắc vụ lăn lộn, một bóng đen vọt tới chỗ hai người, sát khí đập vào mặt, khiếp người đảm phách.


- Lồng giam không gian!- Bát Cấm Phong Tỏa!Trong lúc nguy cấp, chợt một tiếng hừ lạnh vang lên, chỉ thấy hạt đen đầy trời phủ xuống, giam cầm bóng đen nọ vào trong.

Ngay sau đó, 8 cấm phù u ám rơi xuống, trực tiếp phong ấn bóng đen ngay tại chỗ.

- Nhân Hoàng!Câu Trần, Long Uyên giật mình, quay người lại nhìn, nhất thời vui mừng quá đỗi.

Cổ Trần đạp từng bước trên hắc vụ đi tới, Ngũ Sắc Thiên Phạt quấn quanh toàn thân, khí tức khủng bố làm vô số hắc vụ chung quanh vỡ nát.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng đen đang bị giam cầm, sát ý nồng nặc.

- Các ngươi không sao chứ?Cổ Trần nhảy xuống đứng trước mặt hai người.

Câu Trần, Long Uyên kích động nhìn Cổ Trần, trong lòng bất ngờ, không nghĩ Cổ Trần lại đột nhiên xuất hiện cứu bọn họ.

Nhân Hoàng tự mình đến giải cứu, khiến Long Uyên cùng Câu Trần vừa cảm động lại có chút xấu hổ vạn phần.

- Tham kiến ngô hoàng!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.