Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1361





Mà phía Đông Hỗn Loạn Thiên Uyên là một lãnh thổ khổng lồ, nơi đó có liên minh của Nhân tộc, Đông Hoàng liên minh.

Ở phía Tây là một lãnh thổ khác, thế lực Nhân tộc nơi đó cũng không phải nhỏ, hơn nữa còn theo hướng mẫu hệ, là thế lực Nhân tộc liên minh duy nhất đi theo hướng này.

Ở cương cực phía Bắc có Tử Vi Nhân tộc liên minh, tình huống nơi đó tạm thời còn chưa rõ, Cổ Trần chỉ biết là rất không tốt.

Ngoài ra còn có khu vực Nam Cương, trước mắt hắn chưa nắm được nhiều tin tức tình báo về thế lực Nhân tộc nơi đó, chỉ biết ở đó có hai thế lực lớn.

Ngoại trừ những thế lực trên, hầu hết cương vực thuộc về dị tộc, Thần Tộc và bách tộc, hơn nữa bọn họ còn chiếm cứ nơi giàu có nhất, nhiều tài nguyên nhất.

- Bách tộc, Thần tộc chiếm cứ quá nhiều tài nguyên, nếu Nhân tộc ta muốn quật khởi, nhất định phải đạp lên trên xương cốt bọn chúng đi lên từng bước một.


Cổ Trần nói lời lãnh khốc, ánh mắt hung hãn.

Nhân tộc muốn sinh tồn, thậm chí quật khởi trong Man Hoang thế giới này thì phải giẫm lên thi hài các tộc khác, nếu không sẽ chẳng có bất cứ tộc nào tình nguyện chắp tay nhường nhịn, muốn tranh đoạt cương vực, tư nguyên, nhất định phải đánh bại các tộc mới có thể đoạt lại.

- Nhân tộc, cần minh hữu.

Ánh mắt Cổ Trần sáng lên, hắn âm thầm suy tư, trước hết Nhân tộc cần minh hữu, hơn nữa còn phải nhiều.

Bạch Hổ tộc, Long tộc đã có thể xem như đồng minh của Nhân tộc, có Tiểu Bạch và Tổ Long ở đây, cộng thêm trải qua trận chiến vừa rồi, tin chắc là dù Bạch Hổ tộc hay Long tộc cũng không thể bước xuống thuyền Nhân tộc được nữa.

Thần Tộc sẽ không tin tưởng, Tổ Long các người cũng đã mang Long tộc đại chiến Thần Tộc rồi, các người còn ngụy biện được sao?Bạch Hổ tộc cũng thế, Bạch Hổ đời này suất lĩnh Bạch Hổ tộc cao thủ đánh giết Thần tộc là chuyện mà tất cả các tộc khác đều thấy.

Còn Phượng Hoàng tộc, Kỳ Lân tộc, tạm thời Cổ Trần chưa có cách.

Dù sao thủ hạ của hắn chỉ có Băng Phượng, Hỏa Hoàng, Khổng Tước, Mặc Kỳ Lân, bốn tên này không thể đại biểu cho tộc mình.

- Xem ra phải tìm cơ hội kéo Phượng Hoàng tộc và Kỳ Lân tộc lên thuyền mới được.

Cổ Trần lầm bầm, trong lòng lên kế hoạch, nhưng riêng việc tìm cơ hội lôi kéo hai tộc này cũng đã là một vấn đề đau đầu.

- Nhân Hoàng, Khổng Tước, Hỏa Hoàng, Băng Phượng, Mặc Kỳ Lân cầu kiến.

Đang nghĩ ngợi, Li từ bên ngoài đại điện chạy tới báo cáo.


Cổ Trần nge xong, trong lòng khẽ rục rịch, nhất định là có chuyện chúng mới tới.

- Để chúng vào.

Cổ Trần không nghĩ nhiều gật đầu nói.

Li quay người rời đi, rất nhanh, ba Thần Điểu và một con Mặc Kỳ Lân tiến vào đại điện.

- Tham kiến Nhân Hoàng!Ba Phượng Hoàng, một Kỳ Lân đồng loạt bái kiến, vô cùng cung kính.

Cổ Trần khẽ vuốt cằm, cười nói:- Thế nào, các ngươi không đi nghỉ ngơi khôi phục, hiện tại chạy tới tìm ta, là có chuyện gì gấp?Hắn vừa dứt lời, bầu không khí trong đại điện buồn bực hẳn.

Băng Phượng, Hỏa Hoàng, Khổng Tước, Mặc Kỳ Lân đều không nói lời nào, có vẻ chần chờ, cuối cùng vẫn là Khổng Tước mở miệng trước.

Thanh âm nàng rất dịu dàng dễ nghe, nàng nói nhỏ:- Nhân Hoàng, Phượng Hoàng tộc tộc trưởng gọi gấp ba người chúng ta về tộc một chuyến, nói là có đại sự.

Cổ Trần nghe thế hai mắt sáng lên, trong đầu suy nghĩ thật nhanh, lập tức hiểu ý Phượng Hoàng tộc.

Cổ Trần đoán, hẳn là màn biểu diễn của ba Phượng Hoàng trong trận chiến lần này đã không giấu được Phượng Hoàng tộc, nên sau khi đại chiến kết thúc bọn họ mới nhanh chóng dùng bí pháp bản tộc triệu hoán chúng về.

- Các ngươi thân là tộc nhân của Phượng Hoàng tộc, tộc trưởng của các ngươi triệu kiến, theo lý nên trở về một chuyến.

Giọng điệu Cổ Trần rất bình tĩnh, khiến ba Phượng Hoàng đang thấp thỏm không yên thoáng cái yên tâm lại.


Chỉ nghe Cổ Trần cười nhạt nói tiếp:- Đã vậy các ngươi cứ trở về đi, thuận tiện chuyển giao ý tứ của bản hoàng cho Phượng Hoàng tộc tộc trưởng.

Ông!Vừa dứt lời, một đạo ngọc phù bay đến trước mặt Khổng Tước, tản ra ánh sáng mông lung.

Ngọc phù này là do Cổ Trần phân hóa ra, bên trong gửi gắm một ý niệm của hắn.

- Đa tạ Nhân Hoàng!Khổng Tước cung kính tiếp nhận, cuối cùng cũng yên tâm, Cổ Trần không cản trở gì cả, ngược lại còn đồng ý cho chúng về tộc.

- Ngươi thì sao?Cổ Trần đưa mắt nhìn về phía Mặc Kỳ Lân.

Nó tỏ ra cực kỳ xấu hổ, nhăn nhó nói:- Ta! cha ta bảo ta về.

Vốn Cổ Trần cũng biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng điều khiến hắn ngoài ý muốn chính là thân phận của Mặc Kỳ Lân, xem ra địa vị của nó ở Kỳ Lân tộc không hề thấp, lại còn có quan hệ vớ Kỳ Lân Hoàng.

- Thì ra ngươi là Kỳ Lân tộc hoàng tử, cũng tốt, ngươi trở về đi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.