Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1368





Đương nhiên, muốn lĩnh ngộ cũng không phải chuyện dễ, ban đầu Cổ Trần không có bất kì biện pháp nào để bước vào, mới đành mở ra một lần cơ hội ngộ đạo.

Hiện tại hắn đã lâm vào trong đốn ngộ, dường như cả người hắn chìm đắm trong thiên địa huyền ảo vô tận, lang thang giữa đại đương mênh mông của vô số quy tắc bản nguyên.

Có vẻ như ở đây, chỉ cần ngươi muốn lĩnh ngộ cái gì đều dễ như trở bàn tay, cho dù là lực lượng, thời gian, không gian, Hỗn Độn, tử vong, hủy diệt, ngũ hành, âm dương! đều có thể.

Nhưng trong lòng Cổ Trần lại có một tia chấp niệm, hắn không để ý đến quy tắc áo nghĩa của hắn, mà toàn bộ lực chú ý lại dồn vào một loại quy tắc bản nguyên hư vô mờ mịt.


Đó chính là vận mệnh.

Thế nào gọi là vận mệnh?Cổ Trần không biết, càng không thể nào giải thích, chỉ biết là quỹ đạo cũng là vận mệnh, quá khứ, tương lai, cũng là một cách thể hiện của vận mệnh.

Bên trong trạng thái ngộ đạo, Cổ Trần bỗng nhiên cảm nhận được sự thâm thúy, cuồn cuộn, thần bí và tràn đầy bất ngờ của vận mệnh.

Loại cảm giác này khiến người ta muốn dừng mà dừng không được, nóng lòng muốn lột bỏ lớp áo choàng bí ẩn của vận mệnh và hiểu được những bí mật cốt lõi bên trongTrong thoáng chốc, Cổ Trần như thấy được một một dòng sông mênh mông cuồn cuộn không ngừng, tưởng như không có điểm cuối.

Những gì chảy trong đó là dấu vết vận mệnh của hàng ngàn hàng vạn sinh linh, quá khứ, hiện tại, tương lai, đều không ngoại lệ, không được tách rời.

Cổ Trần hóa thành một bọt nước trên sông, hắn nhấp nhô chảy về phương xa, nhìn thấy vô số khả năng của chính mình.

Dưới sông dài hiện ra hàng loạt cảnh tượng tương lai, từng cái hiện ra trước mắt hắn, trái tim Cổ Trần run lên, hồn phi phách tánMay mà hắn được lực lượng thần bí kia bảo vệ, giúp hắn duy trì được trạng thái đốn ngộ từ đầu đến cuối, hắn theo dòng chảy của sông dài lao mình về phương xa.

Cổ Trần như nhìn thấy được cảnh hắn bị giết trên chiến trường, như nhìn thấy bản thân cùng các tộc nhân tan thành mây khói, hoàn toàn biến mất dưới sự bao vây của tất cả các tộc.

Hắn cũng thấy mình bước vào chiến trường hư không, chiến đấu chống lại các Thánh của bách tộc, cuối cùng thảm bại bỏ mình.


Hắn thấy tương lai thê thảm của Nhân tộc, bị bách tộc huyết tẩy, thấy đại chiến thảm khốc, nguyên một đám thuộc hạ, tộc nhân, minh hữu chết trận, cuối cùng hắn bị Thần Tộc vây giết không thể trốn thoát.

Hắn cũng nhìn thấy Nhân tộc từng bước một quật khởi, nhưng lại từng bước một suy sụp, càng thấy được một Man Hoang khi không có hắn, Nhân tộc vĩnh viễn bị nô dịch trấn áp không ngừng nghỉ.

Thảm cảnh đó ẩn ẩn hiện hiện in sâu vào tâm trí Cổ Trần, khiến Cổ Trần không thể phân biệt rõ ràng cái gì là thật, cái gì là giả.

Vận mệnh là thần bí, là không biết, là tràn đầy biến số, là tồn tại vô số khả năng có thể xảy ra.

Ngươi không bao giờ biết được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng ngươi có thể thấy được vô số khả năng, vô số hình ảnh tương lai dưới dòng sông vận mệnh.

Cổ Trần mờ mịt, cố gắng của mình thật sự có ý nghĩa sao?Giống như ngươi làm bất cứ chuyện gì cũng chỉ là diễn biến của một trong hàng loạt khả năng của dòng sông vận mệnh, khi ngươi cho rằng ngươi đã nắm trong tay vận mệnh và tương lai của mình, thì kì thật ngươi vẫn nằm trong quỹ đạo của vận mệnh, không cách nào thoát ly.

Xì xì! Ở trong quá trình này, thân thể Cổ Trần bỗng nhiên toát ra một luồng khí tức quỷ dị, hư vô mờ mịt, cả người hắn cũng trở nên quỷ dị.

Ngay tại thời điểm Cổ Trần ngộ đạo, một cỗ bản nguyên chi lực thần bí khó lường đột ngột vọt tới, bao vây thân thể Cổ Trần, bắt đầu tiến hành luyện thể.

Đây là quy tắc luyện thể, lần này không phải lực lượng quy tắc mà là một loại quy tắc bản nguyên bí ẩn mơ hồ hơn rất nhiều, vận mệnh.


Vận mệnh bản nguyên nhập thể, lập tức triển khai luyện thể, lấy mệnh vận bản nguyên chi lực thối luyện thân thể, sinh ra biến hóa quỷ dị.

Cổ Trần dần trở nên mờ nhạt, như thể hắn không hề tồn tại trên cõi đời này.

Khí tức của hắn càng ngày càng quỷ dị, bóng người lắc lư hư ảo, có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào, càng không cảm giác được dấu vết.

Tựa hồ rõ ràng là hắn ở trước mặt ngươi, nhưng ngươi lại không cách nào tìm tới hắn, cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

Vận mệnh không là gì, ngươi không thể nhìn thấy hay chạm vào nó, nhưng nó thực sự tồn tại và ảnh hưởng đến cuộc đời ngươi.

Kể cả quá khứ, hiện tại và tương lai, tất cả đều nằm trong vận mệnh, trừ phi ngươi vượt qua dòng sông định mệnh vô hình này, thì ngươi mới có thể vượt lên trên số phận và áp đảo tất cả chúng sinh.

Cổ Trần nghĩ đến các vị thần trên kia, phải chăng họ đã tách mình ra khỏi số phận để trở thành thần? Có phải họ đã thoát khỏi sự trói buộc của vận mệnh, từ đó bao quát chúng sinh?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.