Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1388





Đứng một bên là Phi Vũ Hoàng thở không ra hơi, sắc mặt khó coi.

Hắn sau khi nghe cả giận nói:- Còn có thể làm sao, hiện tại một bộ phận thế lực lớn của chúng ta đều xếp ở chỗ này, không còn đường lui nữa rồi.

Họa may chỉ có thể đi Bách Tộc Thánh Vực, mời bản tộc cường giả, hy vọng vẫn còn có cường giả ngăn trở được Cổ Trần.

- Thậm chí thỉnh thần tộc giết hắn.

Hai vị Hoàng giả tức giận bất bình, khó tan đi lửa giận trong lòng, một lòng chỉ nghĩ đến làm sao giết chết được Cổ Trần hả giận.

- Suy nghĩ cũng khá lắm, bất quá, các ngươi sợ là không có số mệnh đó.


Đúng lúc này, một thanh âm đạm mạc từ khoảng không phía trước truyền đến khiến hai người cả kinh, sắc mặt đại biến, toàn thân cũng theo đó căng cứng, vội vàng căng mắt nhìn lên phía trướcRăng rắc!Chỉ thấy hư không nứt toác, từ bên trong bước ra một bóng người vạm vỡ cường đại, bước chân nặng tựa ngàn cân, từng bước đi tới trước mặt hai người.

Người tới chính là Cổ Trần, đứng sững tại đó, ngăn cản hết lối đi.

- Cổ Trần?Phi Vũ Hoàng trên mặt lộ ra thần sắc kinh dị, giống như vừa gặp được quỷ.

Chạy đến tận đây rồi cũng có thể đuổi theo được?Hoàng Kim Chiến Hoàng toàn thân bốc lên tầng khí kim sắc diễm lệ, dưới chân leng keng, một cỗ chiến xa vàng óng xông tới.

- Đi!Hai vị Hoàng giả giờ mới hoàng hồn, đưa tay rút ra bảo vật, điều khiển chiến xa tiến lên, tản ra năng lượng nồng đậm cùng luồng sáng chói mắt, muốn tự hủy.

- Tự hủy? Các ngươi nghĩ quá dễ dàng.

Cổ Trần khinh thường cười một tiếng, đưa một ngón tay về phía trước.

Trong khoảnh khắc, thời gian tựa như dừng lại, vạn vật đứng im, những bảo vật tự hủy, chiến xa, từng cái đều an tĩnh lại.

Hai vị Hoàng giả muốn chạy trốn cũng đột ngột dừng lại, trong mắt lộ ra nồng đậm hoảng sợ.

“Thời gian quy tắc!”Trong đầu hai người vừa toát ra ý niệm, cảm giác mi tâm nhói lên từng hồi đau đớn, ý thức mơ hồ, linh hồn bắt đầu sụp đổ tan rã.

- Bản hoàng không cam lòng a! Phi Vũ Hoàng toàn thân bốc lên ánh sáng mãnh liệt.

Chỉ tiếc cục diện không thay đổi, mi tâm của hắn răng rắc nứt ra, một vệt máu thẩm thấu qua lớp y phục, rồi ngày càng nhiều hơn, thần thái trong đôi mắt dần dần ảm đạm, ý chí cũng triệt để lâm vào bóng tối vĩnh hằng.


Cổ Trần chỉ cần dùng một ý niệm trong đầu đã đem linh hồn của hắn nghiền nát, trực tiếp trấn áp, ma diệt, thôn phệ, gọn gàng linh hoạt tiêu diệt sạch sẽ.

Hai vị Hoàng giả cũng không thoát khỏi số phận bị tiêu diệt, cuối cùng vẫn bị Cổ Trần trấn sát ở chỗ này.

Thi thể đứng im tại hư không, vạn vật đều dừng lại tại đó.

Cổ Trần bước tới từng bước, lấy đi mấy món bảo vật tự hủy kia, trong đó có cỗ Hoàng Kim Chiến Xa tỏa ra sức hấp dẫn người ta nhất.

- Ta đã nói các ngươi trốn không thoát.

Cổ Trần lẩm bẩm, vung tay áo, chỉ thấy hai ngọn lửa cuốn lên, đem tro cốt của Phi Vũ Hoàng cùng Hoàng Kim Chiến Hoàng một đen một tím cũng tuyệt diệt.

Chỉ để lại một cỗ bản nguyên, bị Cổ Trần thu vào.

Nhưng tựa như có hấp thu cũng chẳng thể tăng trưởng thêm chút nào, nên hắn tạm thời cứ giữ lấy, mang cho bộ lạc tộc nhân hoặc là thủ hạ dùng mới tạo thành công dụng tốt nhất.

Giết xong hai vị Hoàng giả, Cổ Trần bước ra một bước, người đã về tới trên chiến trường.

- Phi Vũ Hoàng, Hoàng Kim Chiến Hoàng đã đền tội, các tộc nhân, nhanh giết sạch những dị tộc này, chúng ta mau chóng quay về.

Cổ Trần vừa về đến, thanh âm truyền khắp toàn bộ chiến trường, để bốn đại dị tộc tướng sĩ vốn đang hoảng sợ lại càng hoảng sợ, càng tuyệt vọng hơn.

Nhân tộc phấn khích như được tiêm máu gà, cả đoàn quân đội bộc phát ra sĩ khí kinh người, hăng hái tăng vọt sức chiến đấu.


- Giết a!- Tất thắng!- Tất thắng!Vẻn vẹn trong nháy mắt, tư đại Kim tộc, Thạch tộc, Hỏa tộc, Vũ tộc tử thương vô số, có tuyệt vọng sụp đổ, lâm vào điên cuồng.

- Không! - Kim tộc chúng ta không thể thua!- Không thể thua được!Có những chiến sĩ Kim tộc điên rồi, vừa gào vừa hét, thậm chí không phân biệt được đâu địch đâu ta nữa, quay lại tự đánh chết cả những người cùng tộc với mình.

Có điều rất nhanh liền bị một tôn Cự Ma nện một búa nát thành cái bánh thịt, chết thảm tại chỗ, đại chiến kịch liệt lại là nghiêng về một bên đồ sát.

Cổ Trần đứng giữa hư không nhàn nhã nhìn trận đồ sát phía dưới, căn bản không buồn động thủ, bởi vì không cần thiết.

Giết bốn tộc Hoàng giả, đã đem dũng khí của bốn đại chủng tộc hoàn toàn đánh tan, tự nhiên không tạo thành bất kỳ lực uy hiếp nào.

Phần còn lại chỉ cần giao cho 100 ngàn kỵ binh Hắc Thổ, hơn nữa còn có Tử Vi suất lĩnh hơn 1 triệu Nhân tộc tướng sĩ.

Hắn còn chưa thả ra Bất Tử cấm vệ thì đã dần dần giành được thắng lợi.

Cho nên, trận chiến sau cùng này cũng không nhất thiết phải tới lượt ra tay.

Trận đại chiến kéo dài trọn vẹn một giờ, trên cơ bản tứ đại tộc đã bị quân đoàn chém tận giết tuyệt, chỉ có một số nhỏ chạy thoát ra ngoài.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.