Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 142: Nhân Tộc Thiên Kiêu





Cổ Trần giơ cao Cốt Mâu hét lớn một tiếng, sau đó cưỡi Bạch Hổ chạy như bay, cả người lẫn hổ như một luồng sáng trắng lao thẳng về phía tướng lĩnh Lang kỵ Thú nhân tộc.

- Vì bộ lạc!- Tộc trưởng thần uy!Sau lưng, Hắc Thổ vung Cốt Đao la lớn trợ uy, sau lưng là 600 chiến sĩ của bộ lạc chỉnh tề hò hét, tiếng gầm cuồn cuộn, chấn động nhân tâm.

Hai bên cách nhau càng lúc càng gần, một bên cưỡi Khủng Lang, toàn thân bành trướng Chiến khí, một cỗ sát khí cường đại cuốn tới.

Cổ Trần cưỡi Bạch Hổ, huyết khí cuồn cuộn bốc thẳng lên trời, tỏa ra khí thế chấn nhiếp vạn vật, khiến vô số nô lệ Nhân tộc bên trong mỏ quặng sôi trào nhiệt huyết.

- Sâu kiến, chết đi!Tướng lĩnh Lang kỵ gào thét dữ tợn, vung vẩy Chiến Mâu Hắc đồng trong tay, cát đá văng lên theo sự di chuyển của hắn, y hệt một dã thú hung tàn.

- Không biết tự lượng sức mình!Cổ Trần hừ lạnh, ánh mắt lạnh lẽo hung tàn, Cốt Mâu nhẹ nhàng rung động, lực lượng trăm vạn quân lực dưới tốc độ kinh người của Bạch Hổ càng thêm khủng bố.


Trong lúc nhất thời cuồng phong tàn phá bừa bãi, cát bay đá chạy.

Chỉ nghe “Ầm ầm”, khói bụi bốc lên ngút trời.

Hai lực lượng va chạm kịch liệt làm bộc phát một luồng khí lãng khủng bố, quét ngang tứ phương cuốn cát bụi bay mù trời, đá vụn bắn tung tóe.

Không ít Thú nhân tránh không kịp bị chấn văng ra ngoài, đám còn lại chật vật lui về phía sau, kinh hãi nhìn vào trung tâm trận chiến.

Bang!Đột nhiên, một bóng đen bay ra, rơi xuống đất.

Nhìn kỹ lại, hóa ra chính là tên Thú nhân cường giả kia, ngay cả tọa kỵ cũng cùng chung số phận bị đánh bay ra ngoài, toàn thân Khủng Lang máu thịt be bét, tắt thở từ lâu.

Còn Thú nhân cường giả, xương cốt gãy nát, thất khiếu chảy máu, hắn hấp hối nằm giữa vũng máu, đôi mắt trợn trừng lộ vẻ sợ hãi sâu sắc.

Hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch, mấy ngàn Thú nhân ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, tướng lĩnh cường đại của bọn chúng đã bị đánh bại rồi?Vừa mới đối chiến đã trọng thương bay ra ngoài, ngã trong vũng máu không cách nào đứng dậy.

- Không có khả năng!- Giả, nhất định là giả!Có Thú nhân gào thét, không tin kết quả này.

Cả đám gào thét dữ tợn, rục rịch muốn nhào lên giết chóc, tiêu diệt đám Nhân tộc trước mắt.

Nhưng không kẻ nào dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì Cổ Trần đã cưỡi Bạch Hổ chậm rãi tiến về phía thủ lĩnh đang hấp hối của bọn chúng.


- Ngươi! Phốc! Nhân tộc yêu nghiệt! Thú nhân kia trừng to mắt nhìn Cổ Trần, lời nói đứt quãng, máu me trào ra liên tục, vô cùng dọa người.

Nhưng đáng tiếc, Cổ Trần không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, chỉ thấy Bạch Hổ nâng một chân trước lên, sau đó đạp xuống đầu Thú nhân.

Răng rắc.

Não và máu bắn phụt ra ngoài, Thú nhân kia bị đánh vỡ đầu chết ngay tại chỗ.

- Còn ai nữa?Cổ Trần quát lớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào mấy ngàn Thú nhân bên kia, sát ý tràn ngập, khiếp người vô cùng.

Rất nhiều Thú nhân kinh hãi, bọn chúng bị khí tức cùng ánh mắt kinh khủng đó chấn nhiếp, lập tức lui lại theo bản năng, kết quả lại thẹn quá hoá giận.

Trong mắt bọn chúng, Nhân tộc luôn là chủng tộc thấp kém nhất, cấp thấp nhất, vậy mà lúc này bọn chúng lại cảm thấy sợ hãi, đúng là sỉ nhục mà.

- Tộc trưởng thần uy!Phía sau, Hắc Thổ mang theo 600 chiến sĩ cùng nhau cao giọng hò hét, huyết khí sôi trào, chỉ cảm thấy toàn thân như bốc cháy lên.

Không chỉ bọn họ, ngay cả đông đảo nô lệ Nhân tộc đang đứng đầy khắp núi đồi cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Thú nhân tộc cường giả, lại bị một thanh niên Nhân tộc giết.

- Mạnh quá!- Đây là thiên kiêu của Nhân tộc ta sao?Có lão nhân tỏ ra kích động, gương mặt đỏ bừng, thiếu chút nữa thì ngất đi vì quá phấn khích.


Nhưng có người vui sướng cũng có người buồn.

- Từ trước đến nay, thiên kiêu tộc ta luôn bị các tộc khác lạnh lùng giết chết.

Một lão nô khẽ thở dài, sau đó lại nói:- Nhân tộc chúng ta mặc dù yếu ớt, nhưng không thiếu thiên tài nhân kiệt xuất thế.

Nhưng những thiên kiêu nhân kiệt đó đều bị cường giả các tộc giết sạch từng người một, tất cả đều chết yểu, không có ai là ngoại lệ.

Lão nhân nói xong nhìn thanh niên cường thế vô địch đang đứng giữa sân, ánh mắt lộ vẻ sầu lo.

Trong Man Hoang đại thế giới, vì sao Nhân tộc cứ luôn bị nuôi nhốt làm nô lệ, làm khẩu phần lương thực? Vì sao Nhân tộc không phản kháng?Thật ra, không phải Nhân tộc không muốn phản kháng.

Mà chính vì mỗi khi Nhân tộc phát triển được một chút xíu, các tộc khác sẽ bắt đầu một đợt đại thanh tẩy, giết sạch toàn bộ thiên tài, thiên kiêu, nhân kiệt của Nhân tộc.

Bọn chúng chém giết thanh tẩy các bộ lạc lớn của Nhân tộc một lần, giống như nuôi dê vậy, vỗ béo một chút liền thịt.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.