Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1422





Li gật đầu ra hiệu với Nữ Anh, lập tức dẫn đường.

Ba người đằng không bay lên, xuyên qua tầng mây đi tới đỉnh Thánh Nhai, vừa vặn trông thấy một bóng người đưa lưng về phía bọn họ ngắm nhìn nơi xa.

Người kia, chính là Nhân Hoàng Cổ Trần.

- Tham kiến Nhân Hoàng!Li, Lạc, Nữ Anh, ba người cùng hành lễ.

Lúc này Cổ Trần mới quay người lại nhìn ba người trước mặt mình, ánh mắt hắn rơi xuống người Nữ Anh, trong lòng hơi kinh ngạc, không biết nàng đến đây làm gì.

- Nữ Anh, đã lâu không gặp, ngồi xuống hẵng nói.

Cổ Trần cười nói xong, ngồi xuống một cái ghế ngọc thạch.


Nữ Anh hơi chần chừ một chút, cuối cùng cũng ngồi xuống đối diện Cổ Trần, có vẻ hơi câu nệ.

Lại một lần nữa nhìn thấy Cổ Trần, cảm giác hắn không giống như lúc trước, bây giờ cả khí tức lẫn khí chất trên người Cổ Trần đều cường đại hơn rất nhiều.

Mặc dù hắn không để lộ khí tức bản thân ra ngoài, nhưng uy nghiêm tỏa ra từ trên người hắn khiến Nữ Anh không dám sơ suất.

- Nói đi, ngươi tới gặp ta có chuyện gì?Cổ Trần cầm lấy bầu rượu Li dâng lên, nhìn Nữ Anh cười hỏi.

Nữ Anh bình tĩnh lại nội tâm kinh ngạc của mình, sau đó chậm rãi đáp:- Nhân Hoàng, lần này ta tới đây là vì vô số Nhân tộc của Tây Mạc liên minh.

- Ồ?Cổ Trần hơi nhướng mày, hắn không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn Nữ Anh.

Nữ Anh trầm mặc một lát mới tiếp tục nói:- Tây Mạc Nhân tộc đang đứng trước nguy cơ bị hủy diệt, ta đến đây để cầu viện.

- Cầu viện?Cổ Trần nhẹ nhàng lắc lư bầu rượu trong tay, thì ra là đến để cầu viện.

Trước đó, Bắc Cương Vu Linh đi cầu viện, hiện tại, Tây Mạc Nữ Anh cũng đến xin viện binh, khiến trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ.

Sao lúc nào Nhân tộc cũng chìm trong nguy hiểm thế? Bắc Cương là vậy, bây giờ Tây Mạc cũng vậy, tình cảnh Nhân tộc chưa bao giờ tốt cả.

- Ta vừa mới tiếp quản Bắc Cương, vẫn còn số lượng lớn dị tộc chưa kịp xử lý, ắt hẳn bản thân ngươi cũng rất rõ, bản hoàng không có bao nhiêu lực lượng để trợ giúp các ngươi.

Cổ Trần thẳng thắn nói ra tình huống trước mắt.

Nữ Anh nghe xong nhất thời gấp lên, lập tức đứng dậy muốn quỳ xuống trước mắt Nhân Hoàng, không ngờ lại bị một lực lượng nhu hòa nâng lên không cách nào quỳ xuống.


Cổ Trần lắc đầu nó:- Ngươi đứng lên trước đi, ngối xuống hẵng nói.

Nàng vội vàng nói:- Thỉnh Nhân Hoàng thương hại ngàn vạn Nhân tộc ở Tây Mạc, hiện tại chỉ có ngươi mới cứu được Tây Mạc.

- Không vội, ngươi ở đây hai ngày, đợi bản hoàng xử lý xong chuyện ở Bắc Cương lại nói tiếp.

Cổ Trần khẽ lắc đầu, nói xong trực tiếp đứng dậy, hắn không đáp ứng cũng không cự tuyệt, chỉ nói là muốn chờ hai ngày nữa.

Cái này khiến Nữ Anh đã gấp càng thêm gấp:- Nhân Hoàng, chờ một chút.

Nữ Anh quát lên, sắc mặt nàng biến đổi liên tục, cuối cùng cắn răng lấy ra một vật.

- Nhân Hoàng, trước khi đi tỷ tỷ ta có giao cho ta một vật, nói phải tự tay đưa cho Nhân Hoàng.

Nói xong, Nữ Anh lấy ra một cái hộp ngọc đưa tới trước mặt Cổ Trần.

Cổ Trần kinh ngạc nhìn hộp ngọc, tỷ tỷ Nữ Anh cho hắn?Trong hộp ngọc này chứa gì chứ? chẳng lẽ là bảo vật sao?- Đây là cái gì?Cổ Trần không nhận ngay mà hỏi trước một câu như thế.

Sắc mặt Nữ Anh trở nên phức tạp, nàng nói khẽ:- Nhân Hoàng, đây là thánh vật của Tây Mạc liên minh chúng ta, cũng là! - Thánh vật?Cổ Trần hơi nghiêm mặt, hắn khá là ngoài ý muốn.

Không ngờ trong hộp ngọc này lại là thánh vật, nhìn sắc mặt Nữ Anh thì có thể biết vật này rất quan trọng với Tây Mạc liên minh.

Cổ Trần tiếp lấy hộp ngọc, chợt cảm thấy bàn tay rét lạnh, có một luồng sinh mệnh khí tức thông qua hộp ngọc tiến vào trong thân thể hắn.

- Đây là! Sinh mệnh khí tức?Ánh mắt hắn sáng lên, không khỏi kinh ngạc, hộp ngọc tỏa ra sinh mệnh khí tức, mà lại còn là sinh mệnh bản nguyên khí tức.


Điều này càng khiến Cổ Trần hiếu kì, rốt cuộc thánh vật bên trong là cái gì?Răng rắc!Một tiếng vang giòn, hộp ngọc nhẹ nhàng mở ra.

Hô!Trong nháy mắt, một luồng sóng sinh mệnh mạnh mẽ tuôn ra, sinh mệnh bản nguyên mãnh liệt tràn vào cơ thể Cổ Trần, khiến hắn chấn động toàn thân.

- Quả nhiên là sinh mệnh bản nguyên, thật cường đại.

Cổ Trần âm thầm giật mình.

Hắn nhìn Nữ Anh, trong lòng kinh thán, Tây Mạc vậy mà có thể bỏ được bảo vật này, mang nó tới mời hắn xuất thủ.

Hai tỉ muội Li Lạc bên cạnh cũng rất ngạc nhiên nhìn cái hộp ngọc kia.

Lúc nãy, cả hai cảm thấy thân thể mình trở nên trẻ trung hơn, thậm chí tuổi thọ bản thân cũng được kéo dài.

- Đây là! Lúc này, Cổ Trần chăm chú nhìn vào trong hộp ngọc, nơi đó có một cây trâm ngọc bích màu xanh lục, nó tỏa ra hào quang óng ánh, tuôn trào hơi thở sự sống mạnh mẽ.

- Cây trâm?Cổ Trần ngơ ngác.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.