Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1453





Oa Hoàng ôn nhu an ủi:- Đừng lo lắng, tình hình chiến đấu ở chiến trường hư không luôn thảm khốc, cho dù một tòa Thánh Sơn đã rơi xuống, cũng không có nghĩa là Thánh Địa không còn ai.Nàng nói cũng có đạo lý, tuy Thánh Sơn đã rơi, nhưng điều này không đại biểu cho Thiên Cương Thánh Địa bị diệt, vả chăng khi nãy hai người cũng đâu thấy thi thể nào, chỉ có vết máu nhuộm đỏ Thánh Sơn, có lẽ người của Thánh Địa đã bị đánh trọng thương?Nhưng trong lòng Cổ Trần vẫn khó mà bình tĩnh được, Thánh Chiến quá thảm khốc, mỗi một ngàn năm một lần Thánh Chiến, mà Nhân tộc vẫn luôn thất bại.Điều này khiến người ta cảm thấy thật tuyệt vọng.- Xem ra ta phải nhanh chóng tiến vào chiến trường hư không mới được.Cổ Trần lẩm bẩm, có lẽ kế hoạch ban đầu sẽ phải thay đổi.- Ngươi nhìn phía trước.Hai người vừa đi được mười dặm, chỉ thấy một tảng đá lớn chắn ngang trước mặt.Nhìn đến nơi này, Cổ Trần cùng Oa Hoàng lập tức lách mình tiến lên, nhìn thật kĩ tảng đá khổng lồ kia.Tảng đá cực kỳ cứng răn, bị rơi xuống vẫn không vỡ ra, ngược lại còn nhuốm àu tang thương, phía trên tảng đá đính đầy máu.Vết máu này khiến người ta cảm nhận được áp lực nặng nề, hiển nhiên là máu của cường giả, ít nhất là Thánh Nhân.- Phía trên vừa có máu của Nhân tộc vừa có máu của Long tộc.Cổ Trần nhìn thoáng qua liền xác định được ngay.Hắn tỉ mỉ quan sát, phát giác bản thân tảng đá này vô cùng cứng rắn, ẩn ẩn một luồng thánh uy, khi gõ lên sẽ phát ra thanh âm của kim loại.- Phía trên có chữ viết..Bỗng nhiên, Oa Hoàng thấp giọng kinh hô.Cổ Trần lập tức đi qua xem xét, quả nhiên trên mặt đá có một hàng chữ.- Thánh Chiến, lại phải thua sao? Ngàn năm rồi...!Không cam lòng, không cam lòng, hận trời bất công...Nhìn thấy hàng chữ này, mỗi một chữ đều ẩn chứa oán niệm sâu sắc, bộc lộ cảm giác không cam lòng của người viết, bi thương nồng đậm.Đó là loại bi thương của một ngàn năm chờ đợi, một ngàn năm tích lũy, rốt cuộc vẫn không thấy được hi vọng.Tâm trạng Cổ Trần nhấp nhô, thật lâu không cách nào bình tĩnh, hàng chữ viết bằng máu này ẩn chứa một cỗ ý niệm uất ức của Nhân tộc.- Là của một vị Nhân tộc tiền bối khắc lên, chắc cũng phải được mấy ngàn năm rồi.Hắn vừa cảm ứng một chút liền nhận ra, hàng chữ này có mấy ngàn năm tuổi, ắt hẳn không phải Nhân tộc cường giả trong đợt Thánh Chiến này khắc lên.Cho dù như thế, Cổ Trần vẫn cảm thấy vô cùng trầm trọng.


Là cái gì đã khiến các Nhân tộc cường giả không màng sống chết đi chém giết chứ? Chính vì tương lai mai sau của Nhân tộc.Đáng tiếc, lần lượt chiến bại, thất vọng, vô số Nhân tộc tiền bối đã không cam lòng biết bao nhiêu?- Ha ha ha...!Bảo vật, lại còn là kết tinh của hư không?Đột nhiên nghe thấy một trận cười to truyền đến, Cổ Trần cùng Oa Hoàng nhìn lại, chỉ thấy một sinh linh nửa người nửa thằn lằn đang cầm một tinh thạch kỳ quái.Đó là kết tinh của hư không, nó được sinh ra từ chiến trường hư không, có lực lượng thần kỳ.


Trong kết tinh này ẩn chứa năng lượng hư không, có thể giúp người ta tu luyện hư không độn pháp, lĩnh hội không gian.- Là bảo vật của bổn tọa!Đúng lúc đó, một cỗ năng lượng cường đại từ trên trời giáng xuống, hóa thành màn sáng bao phủ bên dưới, trong nháy mắt mắt nuốt chửng sinh vật nửa người nửa thằn lằn kia.Chỉ phút chốc, sinh vật đó đã bị xé thành mảnh nhỏ, chết thảm tại chỗ.Còn khối kết tinh kia thì rơi vào tay một cường giả khác, là một Huyết Ngạc.- Ngạc Tổ, nó vậy mà không chết?Có dị tộc cường giả kinh hô, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.Đó là Ngạc Tổ, một con Huyết Ngạc vừa cường đại vừa hung tàn, khiến không ít cường giả đang muốn động thủ lập tức bình tĩnh trở lại.- Tiểu tử, đưa bảo vật ngươi vừa mới lấy được cho ta!Ngạc Tổ hung sát trừng mắt nhìn Cổ Trần cùng Oa Hoàng, thân thể cao lớn đứng giữa hư không, hai con mắt như hai cái hồ máu chiếu ra từng đợt hung quang.Cổ Trần đánh giá con Ngạc Tổ này, hừ nói:- Chỉ là một con cá sấu, vốn dĩ không muốn để ý tới ngươi, hóa ra ngươi lại muốn chết, vừa lúc bản hoàng cũng muốn nếm thử mùi vị cá sấu nướng.- Làm càn!Huyết Ngạc giận tím mặt, nó gầm lên há mõm đớp thẳng về phía Cổ Trần.Đối mặt với một con Ngạc Tổ hung tàn, Cổ Trần không hoảng sợ chút nào, hắn không những không lùi, ngược lại còn chủ động bay lên không trung, vung tay lên đánh thẳng một quyền.Đông Long!Tất cả mọi người tim đập thình thịch, chỉ thấy trên trời nổ tung, rơi xuống một trận mưa máu khiến người nhìn lạnh cả sống lưng.Huyết Ngạc nọ đã bị đánh nổ giữa không trung, sự cường thế của Cổ Trần dọa sợ các phương cường giả.- A...!Lão tổ muốn ăn ngươi.Huyết Ngạc bị đánh nổ phục hồi rất nhanh, nó há mồm gào rú, hung hãn dọa người..




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.