Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 150: Gầm Thét





Không một ai nói chuyện, mấy vạn người đều im ắng, cả đám dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía Cổ Trần, sắc mặt bọn họ đỏ bừng, thân thể như bị thiêu đốt mà cảm thấy nóng rực lên.

- Ta tên là Cổ Trần, chính là tộc trưởng Hoang Cổ bộ lạc.

Cổ Trần mở miệng lần nữa, giọng nói hắn truyền khắp mỏ quặng, tất cả mọi người chấn động tinh thần, ánh mắt càng thêm nóng rực.

Trong lòng mấy vạn nô lệ Nhân tộc đều biết, những gì sắp xảy ra tiếp theo sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống của họ, nên không một ai muốn nói chuyện.

- Ta chỉ hỏi các ngươi một câu.


Các ngươi, cam tâm làm nô lệ, cam tâm trở thành thức ăn của dị tộc sao?Cổ Trần bỗng nhiên hét lớn, âm thanh chấn động khắp nơi, thanh âm cuồn cuộn như như sấm nổ vang rền.

- Không muốn! Không muốn!Nháy mắt, mấy vạn người hò hét, gào thét, từng người sắc mặt đỏ bừng, bộc phát ra nỗi uất ức cùng không cam tâm vẫn chôn sâu dưới đáy lòng bấy lâu nay.

Không người nào muốn làm nô lệ, càng không người nào muốn trở thành khẩu phần lương thực của tộc khác.

- Đã không muốn, vậy liền phản kháng!Cổ Trần giơ cao Thạch Kiếm, Thạch Kiếm phát ra thanh âm leng keng chói tai, khiến người nghe chấn động tâm thần.

Hắn đưa mắt nhìn mấy vạn nô lệ Nhân tộc trước mặt, cả người tỏa ra một cỗ uy áp cường đại.

- Nhân tộc ta chính là đại tộc, đáng nhẽ phải được hưởng Thiên Địa vạn vật, chứ không phải bị các tộc nuôi nhốt làm khẩu phần lương thực và nô lệ.

Giọng nói Cổ Trần vừa cao vừa to rõ, chấn động nhân tâm, kích thích niềm tin và sự không cam tâm trong lòng mọi người.

- Đã đến lúc Nhân tộc giành lấy tôn nghiêm của mình.

Chúng ta, không làm nô lệ, không làm sâu kiến, không làm đồ ăn!Nhân tộc ta phải không ngừng vươn lên, đội trời đạp đất!Chỉ có người chết trận, không có kẻ quỳ sống làm nô lệ, ai muốn cùng ta chống chọi Bách Tộc, rửa sạch nổi sỉ nhục của chúng ra?Lời kêu gọi của Cổ Trần vang vọng khắp mỏ quặng, mấy vạn Nhân tộc sắc mặt đỏ bừng, huyết khí toàn thân bành trướng, càng ngày càng sôi trào, hiện trường ầm ầm sục sôi.

Nghe được những lời của hắn, mấy vạn người yên tĩnh, tất cả mọi người thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt, giống như có một Hung thú đang lăn lộn gào thét bên trong thân thể.


Soạt!- Nguyện đi theo tộc trưởng, cùng chống chọi với Bách Tộc.

Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng hét lớn, Hắc Thổ cùng 600 chiến sĩ bộ lạc đồng thời xoay người quỳ một chân xuống đất, cất cao lời tuyên thệ.

Ngay lúc đó, mấy vạn nô lệ Nhân tộc cũng bừng tỉnh, họ thức giấc từ trong mấy lời tâm tình rung động lòng người kia.

Ầm ầm!Gần như là cùng một lúc, mấy vạn người quỳ xuống ngay ngắn, ngẩng cao đầu nhìn thanh niên cường tráng cầm Thạch Kiếm đứng trên đỉnh núi, lúc này đây, bóng dáng người thanh niên ấy khắc sâu vào linh hồn họ, vĩnh viễn không phai mờ.

- Nguyện đi theo tộc trưởng, cùng chống chọi với Bách Tộc!- Thà chết không làm nô!Tiếng hò hét liên hồi xuyên thủng tầng mây, cuồn cuộn không dứt, thật lâu cũng chưa lắng lại.

Huyết khí cuồn cuộn, hội tụ thành mây, tượng trưng cho ý chí bất khuất của mấy vạn con người, lập tức xuyên thủng các tầng trời, phá vỡ vân tiêu.

Cảnh tượng đó chấn động nhân tâm, tiếng hò hét thề không khuất phục quanh quẩn mỏ quặng rộng lớn, khiến cả khu mỏ rung chuyển mãnh liệt.

Bọn họ thực sự không muốn làm nô nệ, không muốn làm thức ăn, không muốn bị nô dịch, những điều đó không có chút tôn nghiêm nào.

Giờ phút này, cuối cùng cũng có người đứng dậy thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng họ, là ngọn lửa của niềm tin, của hi vọng.


Nếu Cổ Trần không mạnh mẽ diệt sát Thú nhân tộc cường giả, càng không thể hiện được sức mạnh bất khả chiến bại của mình, có lẽ sẽ không có cách nào thổi bùng lên ngọn lửa âm thầm trong trái tim họ.

Nhưng bây giờ thì khác, Cổ Trần đã cho họ thấy tư thế cường đại của hắn, niềm tin bất khuất và lòng can đảm dám khiêu chiến với dị tộc của hắn đã kích thích sự đồng lòng trong lòng họ.

Nhân tộc không phải sinh ra đã là nô lệ và khẩu phần lương thực của các tộc khác.

- Các tộc nhân, Nhân tộc ta không có tôn nghiêm, vậy chúng ta hãy mở đường máu tìm kiếm tôn nghiêm cho mình, dùng máu của Bách Tộc rửa sạch nổi sỉ nhục của chúng ta!Cổ Trần vung cao Thạch Kiếm, phong mang phun ra nuốt vào, hắn chỉ về phía Man Hoang Chi Địa mênh mông xa xôi, rống lên giận dữ.

Mấy vạn Nhân tộc đốt cháy nhiệt huyết trong lòng mình, bọn họ sôi trào cuồng nhiệt nhìn vào người thanh niên kia.

Giờ khắc này, dường như trên thân thể Cổ Trần được khoác thêm một lớp áo thần thánh, sáng rực rỡ, chiếu thẳng vào trái tim mỗi người.

Tại mỏ quặng lớn của Thú nhân tộc, mấy vạn Nhân tộc khí thế bừng bừng khai thác quặng, ai nấy đều vô cùng nhiệt tình.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.