Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 169: Nẫng Tay Trên





Linh tuyền này là một bảo bối, chỉ cần có Linh tuyền tồn tại, trong phạm vi mười dặm đều có thể tạo nên một Dược viên, có thể trồng đủ thứ linh vật hay dược liệu.

- Có nên đào đi không nhỉ?Trong đầu Cổ Trần cứ quanh quẩn cái suy nghĩ đào Linh tuyền này đi.

Ý tưởng vừa xuất hiện liền khó lòng dập tắt, đã như thế thì Cổ Trần cũng hành động luôn, hắn quyết định đào toàn bộ Linh tuyền.

Oanh!Một quyền đánh xuống mặt đất, ầm ầm vang lên, bùn đất nổ tung xuất hiện một cái hố to, từ bên trong tuôn ra một chút Linh khí.

Cổ Trần sáng mắt, không ngờ bùn đất xung quanh Linh tuyền đều sắp trở thành Linh thổ.


Nhưng hắn không để ý, ngược lại còn tăng thêm tốc độ tung quyền liên tục đánh nát mặt đất, phá vỡ toàn bộ lớp đất chung quanh Linh tuyền.

- Thu!Lúc này, Cổ Trần bỗng nhiên tế ra một cái bát đá tung về phía Linh tuyền, gần như là trong nháy mắt, linh dịch trong Linh tuyền bị bát đá nuốt vào trong.

Một Linh tuyền đã bị hút khô như thế, chỉ còn lại đất đá khô khốc.

- Lên!Ngay sau đó, Cổ Trần dùng hai tay thò vào trong lớp đất chung quanh Linh tuyền, dùng lực khuấy động, ầm ầm rung chuyển cả Linh tuyền.

m thanh đứt đoạn vang lên, Linh tuyền bị vỡ ra, một luồng linh quang tràn ra chiếu sáng mặt mũi Cổ Trần, khiến Cổ Trần trợn mắt.

Dưới đáy Linh tuyền có thứ gì đó sáng long lanh, giống như một món bảo vật- Đây là cái gì?Cổ Trần ngạc nhiên, nhưng không đợi hắn thấy rõ ràng, ngoài sơn cốc chợt truyền đến âm thanh nổ tung.

Ầm ầm!Cả sơn cốc rung động kịch liệt, năng lượng cấm chế kèn kẹt nứt toác, sắp vỡ nát.

- Không tốt!Cổ Trần biến sắc mặt, biết có chuyện không lành xảy ra, nhất định vị cường giả bên ngoài kia sắp phá vỡ cấm chế tiến vào đây, không đi nữa sẽ không kịp.

Hắn không dám nghĩ nhiều, trực tiếp tách đôi Linh tuyền, lấy thứ kì quái phát sáng bên trong bỏ vào trong túi, căn bản không có thời gian xem nó là vật gì.

Lấy xong thứ này, Cổ Trần lách mình bay ra phía bên ngoài sơn cốc.

Ầm!Mà ngay lúc ấy, cấm chế của sơn cốc bị nổ tung, một bóng người cường đại hướng thẳng về phía Dược viên trong sơn cốc.


- Ha ha ha, Dược Vương là của ta! Tiếng cười to truyền khắp sơn cốc, một thanh niên phi thân đến.

Nhưng sau một khắc, tiếng cười của hắn im bặt, nụ cười trên mặt cứng đờ, mặt mũi ngây ra.

- Tình huống gì đây? Linh dược đâu?Chỉ thấy một thanh niên đơ ra tại chỗ, hắn ngơ ngác nhìn sơn cốc bừa bộn, mấy đám Dược điền tiêu điều xơ xác, như thể bị cày xới qua một lần.

Bên trong sơn cốc không có lấy một gốc linh dược, hoàn toàn bị lột sạch.

Sơn cốc cực kỳ hỗn loạn, tất cả Dược điền đều như bị chà đạp qua vậy, rối tung lên, không thấy thứ gì lấy được, chỉ còn đám bùn đất trơ trọi.

Hắn ngây ra, hai mắt trừng lớn, không thể tin vào những gì đang nhìn thấy trước mắt, cả một Dược viên đã bị ai đó cướp sạch!Toàn thân thanh niên này bốc lên kim quang nồng đậm, giống như một lớp khí diễm màu vàng, khí tức cường đại chấn áp cả sơn cốc phải rung chuyển.

Hắn tức giận, trong lòng hiểu được đã có kẻ nhanh chân đến trước cướp sạch toàn bộ Dược viên, tất cả linh dược đều không còn bóng dáng.

Sưu!Kim quang lóe lên, thanh niên này lách mình tiến vào sâu trong Dược viên, ngây ngốc nhìn cái hố lớn trước mắt, bên trong vẫn còn chút ít linh khí lượn lờ bốc hơi.

Hiển nhiên trước đó nơi này từng có một Linh tuyền, nhưng đã bị đào đi.

Thậm chí bên cạnh Linh tuyền vẫn còn lưu lại khí tức nồng đậm, đó là khí tức của linh dược, còn không phải là linh dược bình thường, chắc chắn là kỳ trân dị bảo.


- Dược Vương đâu?Thanh niên run lên, hắn biết chỗ này vốn có một gốc Dược Vương cắm rễ ngay bên cạnh Linh tuyền, nhưng giờ đã không còn thấy.

Hai mắt hắn sung huyết, sắc mặt đỏ bừng, kim quang tràn ngập hóa thành khí diễm cháy hừng hực, khiến không khí chung quanh vặn vẹo không ngừng.

- A! Là ai!Điên rồi, trong lòng hắn đang giận điên lên, vất vả lắm mới biết được chỗ này có một Dược viên, cuối cùng chém giết một hồi, giải quyết xong tất cả lại chẳng được gì hết.

- Khốn kiếp, là ai lừa ta?Thanh niên không kìm được gầm lên, mái tóc dài vàng óng bay múa như một ngọn lửa màu vàng.

Hai mắt hắn tỏa ra kim quang đảo quanh sơn cốc, rốt cuộc bắt được một luồng khí tức còn sót lại, chính là khí tức của Cổ Trần.

Thế nhưng vì linh khí nơi này quá nồng nặc, cho nên khí tức kia lập tức bị linh khí ở đây đồng hóa rồi hòa tan, căn bản không thể phân biệt là khí tức của ai.

Không thể đuổi theo, không thể tìm ra, lửa giận trong lòng càng thêm thiêu đốt, có người đã nhanh chân đến trước vơ vét toàn bộ linh dược bên trong sơn cốc, ngay cả Linh tuyền cũng không chừa.

- Nhất định kẻ trộm kia còn chưa đi xa!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.