Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1759





Tất cả mọi người hô hấp dồn dập, sắc mặt đại biến.

Ngoại trừ số bách tộc đã bị diệt tại Thiên Chi Cực, những bách tộc thế lực còn lại rải rác khắp nơi ở Man Hoang đều đang hoảng loạn, bây giờ đột ngột xuất hiện một vị Thần, hiển nhiên mang đến an ủi cực lớn cho bọn họ.

Bọn họ vẫn chưa bại, vẫn còn một vị Thần Linh ở nhân gian, đây chính là lực lượng của họ.

- Thần Linh!- Là vị đại nhân sâu trong Thánh Vực kia!Lúc này, số bách tộc sinh linh còn sót lại trong Thánh Vực phấn chấn tinh thần, nhìn cỗ khí tức đáng sợ bạo phát ngay trong Thánh Vực.

Một tôn Thần Linh ẩn thân trong bách tộc Thánh Vực, điều này đã tạo nên sóng to gió lớn.


Man Hoang sinh linh các tộc đều kinh hãi, Nhân tộc liên minh lại càng kinh ngạc không thôi, cảm thụ được thần uy kinh khủng kia, tất cả đều biến sắc mặt.

- Nhân gian có Thần Linh?Lão Chí Tôn sắc mặt khó coi, toàn thân vết thương chồng chất, đại chiến lần này đã hút khô lão, muốn tái chiến cũng không còn sức lực.

Dù sao lão đã già, đánh tới bây giờ còn chưa chết là nhờ Cổ Trần tính kế đưa Thanh Thiên vào tròng, khiến hắn tự bạo hủy đi bách tộc cường giả cùng Vận Mệnh tộc cường giả, có thế mới thắng được, nhưng hiện tại đột ngột xuất hiện một vị Thần, ai còn sức mà cản trở?Kèn kẹt!Trong Thiên Cung, một bộ khô lâu mục nát đứng đó, trong tay cầm một cây sắt hoen rỉ, phía trên nhuốm đầy máu Thần Tộc và bách tộc, sát khí kinh thiên.

Nó đứng cùng một chỗ với lão Chí Tôn, khí tức cả hai liên hợp với nhau, mơ hồ bộc lộ uy thế trảm Thần.

Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, tứ đại Thánh Thú cùng đứng sau lưng Cổ Trần, tản ra khí tức cường đại, không ngừng chống lại.

- Thần lại như thế nào?Minh Phủ Phủ Quân mang theo Tam Sinh Thạch đứng bên cạnh Cổ Trần, khí tức bừng bừng phấn chấn, sau lưng là một dòng sông Huyền Hoàng cuồn cuộn dâng trào, có bóng người thần bí đứng ở bên trong, người này nhìn xuống bách tộc Thánh Vực, tỏ ra phòng bị.

- Thần Linh, là bách tộc Thần Linh sao?Hình Thiên, Long Uyên, Hắc Thổ, Man Phi, Tử Vi, Câu Trần, Oa Hoàng, Nữ Anh đứng ngay phía sau Cổ Trần, khí thế cường hãn.

Cón có mấy vị vực ngoại Nhân tộc Bán Tổ, vốn có tám vị Bán Tổ, nay năm vị trọng thương, sinh tử không rõ.

Chỉ còn ba vị Bán Tổ miễn cưỡng đứng đó, sau lưng là đông đảo vực ngoại Nhân tộc tinh anh may mắn sống sót sau trận chiến vừa rồi.


Trong Thiên Cung, trước một Thiên Môn đổ nát, vô số Nhân tộc chiến sĩ nghiêm túc đứng thành hàng, từng người chiến ý cường đại.

Tổng cộng mấy chục triệu Nhân tộc tướng sĩ, trải qua đại chiến chẳng còn lại bao nhiêu, số người sống sót chưa tới 20 triệu.

Mà trong số người sống sót đó, có không ít kẻ đột nhiên thân thể bắt đầu tan rã, hóa thành từng tia sáng rồi tiêu tán.

- Nhân Hoàng, chúng ta! Tận lực! Đột nhiên, một chiến sĩ mở miệng, nói xong thân thể hóa thành vô số ánh sáng rồi tan biến.

Soạt!- Không! Những người khác thấy thế nhất thời bi phẫn rống to, chỉ biết trơ mắt nhìn các chiến hữu bên cạnh mình lần lượt sụp đổ cơ thể, hóa thành ánh sáng bay đi.

Các chiến hữu này là chiến hồn Nhân tộc cổ xưa, bọn họ đã thiêu đốt bản thân hầu như không còn gì, nên giờ đây phải ra đi.

- Nhân tộc, bất hủ!Có người hai mắt rưng rưng, hô to một tiếng, thân thể ào ào ào tan rã.

Trước đó, số chiến hồn Nhân tộc này chiếm cứ các thi thể Nhân tộc để được đấu với thương khung lần nữa, nay sức cùng lực kiệt, rốt cuộc hoàn toàn hóa thành tro bụi.

Tất cả mọi người thấy tình cảnh này đều nhịn không được lòng đầy bi phẫn, các chiến hồn tiền bối Nhân tộc cổ xưa không còn nữa rồi, họ đã cùng tan đi với những thi thể Nhân tộc kia.

Cổ Trần quay lại nhìn đám người đang phiêu tán, ánh sáng linh hồn họ rải khắp bầu trời, trong lòng hắn nhịn không được run lên, hai mắt đỏ bừng.


Các chiến hồn cổ xưa được gọi về đã triệt để biến mất.

- Chư vị tiền bối lên đường bình an, ta cam đoạn thịnh thế của Nhân tộc cuối cùng đã đến.

Cổ Trần ngửa mặt lên trời gào thét, giọng nói vang dội khắp nơi, nhất thời lấn át cả cỗ thần uy đáng sợ kia, trong khí tức cường đại của hắn ẩn chứa một cỗ ý chí, như thể đang tuyên thệ, lại như đang cáo biệt các tiền bối Nhân tộc.

Keng!Cổ Trần rút kiếm cắm vào trong hư không, hắn quỳ một chân xuống trước các vị tiền bối Nhân tộc.

Ầm!- Nhân Hoàng!Mọi người nhất tề quỳ xuống, vẻ mặt tràn đầy bi phẫn, nhìn bao chiến hồn đang lặng lẽ sụp đổ trước mắt mình, ai nấy đều rỉ máu trong lòng, giận giữ, buồn bã, oán niệm, hận, sát ý điên cuồng.

- Nguyện Nhân tộc ta vĩnh hằng!Một thân thể khôi ngô đột ngột bốc lên từng tia sáng, khiến Long Uyên sắc mặt đại biến, hoảng sợ trừng to mắt.

- Phụ thân!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.