Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1776





Sâu trong hư không, bên ngoài vách chắn Man Hoang, vô tận Hỗn Độn khí sôi trào.

Lúc này, một bóng dáng uyển chuyển bước ra khỏi Hỗn Độn, quay người ngắm nhìn vách chắn mông lung, trong mắt có một tia không nỡ.

- Lần này đi không biết đường về, mong quân bảo trọng! Nữ Oa cách vách ngăn thủ thỉ.

Nàng nhẹ nhàng mơn trớn bụng của mình, ánh mắt dịu dàng, trong cơ thể nàng đang thai nghén một cỗ Thiên Thai cường đại.

Nếu Cổ Trần dùng Thiên Đạo Chi Nhãn quan sát, nhất định có thể trông thấy trong cơ thể nàng đang ấp ủ một sinh mệnh của bậc Thiên Đế.

Đó chính là sinh mệnh kéo dài, càng là một hy vọng mới.


- Nữ Oa, cuối đường thiên lộ, hai ta gặp lại.

Bên trong Man Hoang, ánh mắt Cổ Trần thông qua vách ngăn nhìn Nữ Oa, hai người ngắm nhìn đối phương, dường như thời khắc này đã hóa thành vĩnh hằng.

Nhưng thế gian này có gì là vĩnh hằng chứ?Cổ Trần cùng Nữ Oa, giữa hai người chợt có một tia liên hệ và ký thác bằng tâm linh, một loại liên hệ kỳ diệu trong cõi U Minh.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Cổ Trần rất hoảng, lại rất vui mừng, cảm xúc xáo trộn.

Nữ Oa đi, mang trên mình hi vọng của Nhân tộc, nàng mang theo vô số nòi giống Nhân tộc tiến vào Giới Hải mênh mông, đạp bằng chư thiên, nàng muốn truy tìm con đường của chính mình, vì bản thân, vì Nhân tộc.

Chỉ là chuyến này rời đi, không biết bao giờ mới có thể gặp lại, Cổ Trần không biết, Nữ Oa không biết, không người biết trước được kết cục tương lai.

Chuyến đi này, có lẽ cũng là vĩnh biệt.

Nhưng Cổ Trần không giữ nàng lại, bởi vì nàng đã nói, đây là con đường của mình, Cổ Trần không giúp được gì, thứ duy nhất hắn làm được cũng chỉ là tiễn biệt.

- Haizz! Trong Hỗn Độn truyền đến tiếng thở dài sâu kín, Cổ Trần vung tay gạt đi mọi dấu vết, vận mệnh trở nên hỗn loạn, không nhìn ra bất cứ điều gì.

Đây là để bảo hộ Nữ Oa không bị vận mệnh phát giác, Cổ Trần cũng chỉ có thể làm cho nàng chuyện này.

- Ngao ngao! Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trong Thiên Cung truyền đến từng đợt tiếng kêu khóc.

Cổ Trần kinh ngạc, quay người đi tới một vườn thú trong Thiên Cung, nơi này là nơi nuôi dưỡng tọa kỵ của Thiên Đế.


Bên trong có một con Phi Long đang kêu gào khóc lóc, mặt mày đầy thương tâm.

- Chủ nhân, ta muốn trở nên mạnh hơn!Phi Long vừa thấy Cổ Trần tới liền khóc càng thê thảm, trong lòng nó rất phiền muộn, vì nó thấy Bạch Hổ, Bạo Long, Khổng Tước, Băng Phượng, Hỏa Hoàng, những tọa kỵ trước đó của Cổ Trần đều có sự trưởng thành của riêng mình, mà nó thì chẳng có mấy thành tựu, trận chiến trước đó còn thiếu chút nữa là chết mất, may được Bạch Hổ kịp thời cứu giúp.

Hiện tại, nó muốn muốn trở nên mạnh hơn.

- Cái tên khốn kiếp mi, cuối cùng cũng không muốn làm cá ươn nữa.

Cổ Trần có hơi câm nín, con Phi Long này trước giờ vẫn luôn lười chảy thây, hết ăn lại ngủ, bây giờ muốn mạnh lên đúng là chuyện tốt.

- Ngươi đi Thâm Uyên đi.

Cổ Trần nghĩ nghĩ, lập tức nói thế.

Sau đó, Cổ Trần xé ra một vết rách, một cỗ khí tức hỗn loạn kinh khủng tràn ra, dọa Phi Long giật mình suýt nữa là khóc òa lên.

- Nhìn bộ dạng đó kìa, cút!Cổ Trần mắng to một tiếng, phất tay quăng Phi Long vào trong Thâm Uyên.

Đây coi như là cho nó một cơ hội, đến đó hội họp với Thâm Uyên phân thân, nếu vẫn không được thì cứ chết luôn ở Thâm Uyên, đỡ tốn cơm tốn gạo.

- Mỗi người đều có con đường của mình, mà con đường của ta, ở đâu?Cổ Trần lẩm bẩm, trong mắt xẹt qua vô số hình ảnh, vô số Đạo, quy tắc, trật tự đang diễn biến, lại bị một cỗ lực lượng không thể phá vỡ ngăn cản.

Đó chính là Cửu Thiên chi lực, nó cản trở con đường phía trước của Nhân tộc, không có đường, làm sao tấn thăng?Con đường của Nhân tộc, cũng là con đường của Cổ Trần, đã bị chặt đứt hoàn toàn.


Muốn tấn thăng, nhất định phải tiếp tục con đường phía trước, nếu không Nhân tộc căn bản không có cách nào thành Thần, càng không cách nào bước qua một nấc thang này.

- Thần lộ đã dứt, vậy mở ra một con đường mới.

Ánh mắt Cổ Trần kiên định, tỏa ra niềm tin kiên định, đã không có đường, vậy liền khai mở một con đường mới cho Nhân tộc.

Không, nói chính xác là khai mở một con đường hoàn toàn mới cho chúng sinh vạn vật, cho dù là Nhân tộc hay giống loài nào cũng đều có thể đi trên con đường này.

Nhưng khai mở một con đường, nói thì dễ lắm.

Nữ Oa tìm ra con đường của mình, đó chính là sáng tạo.

Con đường của Cổ Trần, đã đoạn tuyệt, phải đi như thế nào, trong lòng hắn đã có ý niệm quyết đoán.

- Nhân tộc vô Thần, vậy liền thành Tiên!Cổ Trần thì thào, vừa dứt lời, thiên địa ầm vang, Man Hoang Thiên Đạo bỗng nhiên sinh ra biến hóa cực lớn, chấn động mãnh liệt khiến người ta chấn kinh sợ hãi.

Ầm ầm!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.