Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1813





"Ánh sáng tím khi nãy là gì thế?"Cổ Trần cực kỳ kinh ngạc.

Với tu vi và sức lực bây giờ của hắn, cộng thêm sự cảm ứng linh hồn cường đại, thế mà không có biện pháp nắm bắt ánh sáng tím hồi nãy là gì.

Phải biết rằng chỗ này một mảnh tối tăm, tựa như Hỗn Độn lúc đất trời chưa mở mang, không có bất kỳ vật gì và màu sắc nào.

Hai vệt sáng màu tím vừa rồi khiến Cổ Trần chú ý và hiếu kỳ, mang theo vài phần kinh ngạc, hắn bắt đầu tập trung tinh thần yên lặng quan sát, chờ đợi.

Vèo!Không lâu sau, một tia sáng tím lóe lên một cái rồi lại biến mất, trong ánh mắt Cổ Trần chiếu rọi ra một sắc tím rực rỡ, mới vừa rồi trong nháy mắt rốt cục đã hiểu được đó là cái gì.


Ánh sáng tím, là một khí thể màu tím kỳ dị.

"Quái lạ, khí thể màu tím kia là cái gì?"Cổ Trần vô cùng kinh ngạc, tuy nắm bắt được hình dáng của ánh sáng tím, nhưng hoàn toàn không biết nó thật sự là cái gì, bởi vì không có biện pháp biết nguồn gốc của nó.

Càng không biết thì hắn lại càng muốn biết là thứ gì, cho nên, Cổ Trần muốn đưa ý chí linh hồn ra để dò xét, nhưng bị luồng sức mạnh chưa biết này chèn ép gắt gao.

Tu vi và ý chí linh hồn đều bị áp chế, chỉ có sức mạnh thể chất là không bị đè ép, khiến ý tưởng muốn dùng ý chí cường đại để bắt lấy khí thể màu tím của hắn tan thành mây khói.

Sau cùng chỉ có thể thử nghiệm một chút, âm thầm đưa ý chí linh hồn tràn ra ngoài cơ thể, để cho luồng lực lượng vô hình ở bên ngoài áp chế, nhờ vào đó hình thành một loại rèn luyện.

Cổ Trần muốn mượn cơ hội này để rèn luyện mỗi một ý niệm linh hồn càng cường đại hơn, thuần túy hơn, không bị bất kỳ lực lượng nào ảnh hưởng và áp chế.

Không bị áp chế như sức lực của chính mình, hiển nhiên muốn làm được điều này nhất định phải cường đại hơn, như vậy mới không bị hạn chế nữa.

Tu vi cũng giống như vậy, Cổ Trần từ vừa mới bắt đầu liền lặng lẽ vận chuyển một phần tu vi còn sót lại của chính mình, không ngừng lớn mạnh, tinh chế.

Trong môi trường này chính là một cơ hội rèn luyện tuyệt vời, tất nhiên không thể bỏ qua, ai biết đi ra còn có cơ hội kiểu này hay không.


Trong lúc rèn luyện song song tu vi và ý chí linh hồn, Cổ Trần cảm giác có tiến bộ rõ rệt.

Bất kể là tu vi Nhân Tiên hay là ý chí linh hồn đều thu được trưởng thành kinh người, dần dần lột xác càng mạnh dưới sự áp chế của lực lượng chưa biết tại đây.

Keng keng keng!Trong thân thể Cổ Trần loáng thoáng truyền đến từng tiếng leng keng, giống như tiếng vàng sắt va vào nhau, càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng to.

Nếu như nhìn kỹ, có thể thấy trong các lỗ chân lông trên cơ thể Cổ Trần không ngừng tràn ra từng luồng tiên quang, hòa lẫn một chút tia sáng, rực rỡ như kim cương.

Đó là tu vi, còn có một luồng ý chí ý niệm trong đầu, ý niệm linh hồn trong đầu không ngừng tràn ra ngoài người, từ trong cơ thể ùa ra, từng chút một vươn ra ngoài thân thể.

Mượn sức mạnh bên ngoài để mài giũa, rèn luyện, không ngừng trở nên mạnh mẽ, bắt đầu từng chút một thích ứng với áp chế đáng sợ ở nơi này.

Vèo!Giây sau, lại một tia sáng tím chợt lóe lên trên đỉnh đầu, Cổ Trần không kịp bắy lấy, chỉ có thể bỏ qua.

Nhưng hắn đã chuẩn bị xong, sức mạnh toàn thân tăng lên, sức mạnh thuần túy của tiên thể vô thượng ẩn giấu mà không bộc phát, cùng đợi một thời cơ.

Chờ rồi lại đợi, rốt cục, vào một khoảnh khắc nào đó, trong Hỗn Độn lại lần nữa xẹt qua một tia sáng tím.


"Là lúc này!"Cổ Trần hai mắt sáng rực, sức mạnh toàn thân chợt bùng nổ, ầm một tiếng đưa tay chụp lấy, Hỗn Độn bốn phía đều bị cú chụp này bóp vỡ nát.

Tuy nhiên, tia sáng tím kia giống như không hề tồn tại trong hư vô, chợt lóe lên, thế nhưng không có biện pháp bắt lại nó, cứ như một thứ vô hình.

Hiện tượng này khiến cho Cổ Trần lấy làm lạ, có chút khó hiểu, trong lòng luôn cảm thấy thứ này vô cùng quan trọng, nhưng làm thế nào mới có thể bắt được nó đây?"Không có cách nào tóm được nó sao?"Cổ Trần yên lặng suy tư, tích góp sức mạnh, chờ đợi lần nữa.

Cứ như vậy, Cổ Trần vừa rèn luyện chính mình, vừa thử nghiệm, lại một lần nữa thử nắm bắt ánh sáng tím quỷ dị kia, thế nhưng vẫn thất bại.

Không nằm ngoài dự đoán, chẳng có biện pháp bắt giữ nó, hoàn toàn không chạm vào được, dường như nó không hề tồn tại, giống như trăng trong giếng, hoa trong nước, hoàn toàn không có cách nắm bắt.

Đến cuối cùng, Cổ Trần dứt khoát bỏ qua, nếu không cách nào nắm bắt thì trước tiên để qua một bên, hoàn toàn khôi phục tu vi của mình xong rồi tính tiếp.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.