Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1855





Không có biện pháp, Cổ Trần vốn không muốn cứu Tà Quân, bây giờ chịu cứu cũng vì hai tin tức kia, cho nên, Tà Quân biết rõ kết cục của chính mình.

- Tạm giữ ngươi lại, tránh sang một bên.

Cổ Trần khoát tay, khiến Tà Quân đứng một bên xem kịch, sau đó giải quyết vấn đề của Tử thành và Vạn Linh quật.

Hắn cũng không ngờ rằng Tử thành là một vật sống, phía trước không phát hiện khác lạ, chỉ có cảm giác kỳ lạ, bây giờ xem ra quả nhiên là không thích hợp.

Tử thành là một vật sống, hèn gì đi vào cứ cảm giác kỳ kỳ.

Vạn Linh quật khác, biến thành một vật sống, bị kích hoạt, một vạn con mắt trên người Vạn Linh Vương đều khảm vào hang đá.


Từng con mắt phát sáng trừng Cổ Trần và Tử thành, lộ tia sáng âm u, điên cuồng.

Tử thành phát ra tiếng gầm:- Grao!Hai bên tường thành răng rắc tách ra, biến thành hai cánh tay to lớn vỗ về phía Cổ Trần.

- Biến!Cổ Trần hét lớn, một chưởng đè xuống.

Hai bên một lớn một nhỏ, hai bàn tay va chạm, phát ra âm thanh đáng sợ, đinh tai nhức óc, bốn phía Hỗn Độn đều bị chấn nát.

Một kích cường đại, Tử thành chấn động lùi ra sau, một cánh tay suýt chút bị đánh nát, cường đại khiến người giận sôi.

Tà Quân đứng trước Thiên Đế cung, hoảng sợ nhìn cảnh này, càng hiểu rõ sâu sắc hơn sự cường đại của Cổ Trần, căn bản không giống như lúc trước đã biểu hiện ra ngoài.

Tà Quân hiểu rõ nhất sự đáng sợ của Tử thành, tòa thành kia vốn là một vật sống, ngủ say quanh năm nên mới hấp dẫn nhiều sinh vật tới nơi này tụ tập.

Dần dà Tử thành có một thế lực, nhưng mỗi cách một khoảng thời gian nó sẽ thức tỉnh một lần, một khi thức tỉnh nhất định phải có tế phẩm.

Cho nên, Tử thành cùng thế lực khác, thí dụ như Vạn Linh quật, chém giết nhau là vì tế phẩm, tóm lại hai bên giết tới giết lui là vì tế phẩm.

Hiện tại thì tốt rồi, Vạn Linh quật thức tỉnh, Tử thành tỉnh lại, hai sinh vật khổng lồ kỳ dị tỉnh dậy, tỏa ra một loại hơi thở cực kỳ đáng sợ.

Phi Hồng cẩn thận nhắc nhở một câu:- Thiên Đế cẩn thận, hai con này hiển nhiên là sinh vật của thời kỳ nào đó, rất cường đại.

Cổ Trần gật đầu, cười nói:- Không sao, mạnh đến đâu thì cũng chỉ là sinh vật, xem tình huống của chúng nó giống như Sơn Xuyên Chi linh.


Hắn nói không sai, mặc kệ là Vạn Linh quật hay Tử thành thoạt trông đều giống như Sơn Xuyên Chi linh.

Ầm!- Ngao!Quả nhiên, Tử thành gầm rống, chậm rãi đứng lên, hóa thành một vật khổng lồ đứng trong Hỗn Độn, từ đầu tới chân đều là nham thạch màu xám đen.

Nó là một Sơn Xuyên Chi linh, bản thân là một dãy núi, thu nhỏ lại hóa thành tòa thành, bây giờ biến về hình dạng cũ.

Đùng!Phía đối diện, Vạn Linh quật sản sinh biến hóa kỳ dị, các con ngươi mở ra, nham thạch mấp máy giống như sống lại, biến thành máu thịt không ngừng di chuyển.

Thoạt trông nó giống như là một đống Sơn linh mềm nhũn đang bò nhanh đến chỗ này, muốn nuốt trọn vật sống Tử thành.

Tóm lại, trong ý thức của nó thì nuốt trọn Tử thành là có thể tiến hóa.

- Grao!Tử thành rống to, vung tay đấm một cú.

Chơt nghe tiếng nổ, Vạn Linh quật bị đập người run bần bật, tròng mắt bắn ra tia sáng chói lòa, tất cả bay về phía Tử thành.

Ầm ầm ầm!Hai vật khổng lồ lao vào đánh nhau, ngươi qua ta lại, đánh cực kỳ kịch liệt.

Cổ Trần lặng lẽ nhìn, không có vội vàng nhúng tay, trước tiên khiến chúng nó đánh đủ rồi tính, hắn đang suy nghĩ luyện hóa hai vật khổng lồ này.

Luyện hóa chúng nó có thể được nhiều vật chất chưa biết, nâng cao tu vi của chính mình, tuy rằng hiện trên người hắn có đủ nguyên liệu cao đẳng rồi.

Nhưng hai vật sống khổng lồ trước mắt là vật siêu bổ hiếm có, không luyện hóa thì rất tiếc.


Trong Hỗn Độn, hai vật khổng lồ đang liều mạng chém giết, ngươi một đấm, ta một chưởng, đánh cho máu thịt bay tứ tung, con mắt nổ tung.

Từng con ngươi của Vạn Linh quật bị Tử thành đánh nổ, Tử thành bị ánh sáng mà Vạn Linh quật bắn ra xuyên thủng người, để lại các lỗ thủng.

Tóm lại là hai bên đánh cực kỳ thảm liệt, cùng bị thương, nhìn rất dọa người.

Giao đấu hơn một canh giờ, hai vật khổng lồ rốt cuộc yên tĩnh lại, hơi thở trở nên yếu, trên người đầy rẫy vết thương, máu thịt nhầy nhụa.

Xem tình huống thì bị thương nghiêm trọng, hai sinh vật bắt đầu cố ý giảm bớt phát ra sức mạnh, hai bên có hơi hướm ngừng chiến.

Điều này khiến Cổ Trần không biết nên nói cái gì, Tử thành, Vạn Linh quật mà cũng biết ngừng chiến, không đánh sống đánh chết, điều này có chút khiến người dở khóc dở cười.

Hèn gì hai bên giết vô số năm mà mãi không thể giải quyết đối phương, nguyên nhân là đây, Vạn Linh quật, Tử thành không liều đấu tới cùng với đối phương.

- Nếu các ngươi không đánh, vậy thì đến lượt ta.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.