Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 191: Biến Cố





Đáng tiếc hắn cái gì đều không nhìn ra, chỉ có thể ở nội tâm rung động, suy đoán, đến cùng là cái gì lực lượng phá được nguyền rủa?- Tuy phá hết nguyền rủa, nhưng vẫn là khắc dấu lên một tia chú lực.

Thú tộc Tế Ti tự lẩm bẩm, mắt lộ ra hàn quang, hừ nói:- Bất kể là ai, có thể phá mất linh hồn Huyết Chú của bổn tọa, nhất định có nguyên nhân.

- Ngươi cầm lấy, đem thứ này mang lên, nó có thể giúp ngươi tìm tới người kia, đem người kia còn sống mang về cho ta.

Tế Ti nói, lấy ra một đầu lâu màu đỏ xinh xắn, bên trong thiêu đốt hai đóa huyết sắc hỏa diễm, giao cho Thú nhân.

- Vâng, Tế Ti đại nhân!Lão Thú nhân hai tay dâng đầu lâu, cung kính lui ra.


Trong thần miếu chỉ còn lại có vị Thú tộc Tế Ti bị phản phệ kia, trong đôi mắt thiêu đốt lên hai ngọn lửa u lam, lộ ra khí tức âm lãnh.

- Linh hồn Huyết Chú bị phá, phải chăng biểu thị tộc ta lại sắp có nguy cơ?Tế Ti tự lẩm bẩm, trong âm thanh khàn khàn lộ ra một chút kinh hãi, thậm chí hoảng sợHắn đang sợ hãi cái gì?Đối với chuyện nơi đây, Cổ Trần cũng không biết.

Giờ phút này, Cổ Trần đang kiểm tra linh hồn của mình, không có phát hiện dị thường mới thoáng yên tâm.

- Phù hiệu ban nãy màu đỏ ngòm, rõ ràng là một loại linh hồn Huyết Chú, đến cùng là ai nguyền rủa ta?Cổ Trần mặt sắc mặt ngưng trọng, lầm bầm lầu bầu suy tư, trong lòng có rất nhiều suy đoán.

- Chẳng lẽ, là Kim tộc, vẫn là Thú tộc?Hắn cuối cùng suy đoán, có lẽ là Kim tộc, hoặc là Thú tộc, dù sao hắn vừa mới chém giết thiên tài của hai tộc này.

Bất quá Cổ Trần nghĩ Hung thú hư ảnh kia hơn phân nửa là phía Mông Nhĩ.

- Thú tộc có người nguyền rủa ta?Cổ Trần hơi biến sắc mặt, rốt cục ý thức được điểm này.

Khẳng định là bởi vì Mông Nhĩ chết, nhưng sao đối phương lại nguyền rủa được?Cổ Trần nội tâm suy đoán linh hồn Huyết Chú kia có lẽ có liên quan tới vết máu hắn để lại.

Nếu không sao có thể nguyền rủa?- Xem ra, trong Thú tộc có lực lượng quỷ dị, các tộc ở Man Hoang đại thế giới có nhiều bí pháp quỷ dị vô cùng, ta nhất định phải chú ý cẩn thận.

Cổ Trần hít sâu một hơi, âm thầm cảnh cáo chính mình không thể bất cẩn, càng không thể tự cao tự đại, cái thế giới này ẩn giấu rất nhiều nguy cơ, hơi không cẩn thận thì thân tử hồn diệt.

- Trước về bộ lạc lại tính toán sau!Nghĩ nghĩ, Cổ Trần lập tức quyết định trở về bộ lạc, lần này đi ra đã thu hoạch to lớn, hắn cần quay về bộ lạc lắng đọng một chút, thuận tiện chỉ huy bộ lạc mở rộng.


Bạch!Hắn nhoáng một cái, chớp mắt đã biến mất trong sơn động.

Bên ngoài Thanh Thạch bộ lạc ban đầu, có một thanh niên bước đến.

Người tới chính là Cổ Trần.

Hắn vốn tính trước khi về bộ lạc thì thuận đường tới thăm Thanh Y, nhưng kết quả tới nơi lại bất ngờ.

- Thanh Thạch bộ lạc đâu?Cổ Trần ngơ ngác đứng trước phế tích, bộ lạc vốn phồn hoa không thấy, chỉ để lại một mảnh đổ nát thê lương.

Trong lòng của hắn run lên, nhịn không được đi vào.

Đập vào mắt là cảnh hoang tàn đổ nát, phòng ốc gì đó đề đã sớm sập.

Mặt đất, trên tường cơ bản còn có thể trông thấy một số vết máu đỏ sậm, thậm chí còn có một số toái cốt tản mát tại bốn phía.

Lanh canh! Một trận gió thổi qua, cách đó không xa một cái đầu lâu lăn ở một bên, bên trong hai hốc mắt như toát lên vẻ tuyệt vọng.

Toàn bộ bộ lạc cũng bị mất, bị hủy.

- Xảy ra chuyện gì?Cổ Trần sắc mặt khó coi, từng bước một đi qua phế tích, tới trước một nhà đá bị sập.


Nơi này, là chỗ ở của Thanh Y, hiện tại đã nát, bên trên còn nhiễm mấy vết máu.

Màu trong bộ lạc lại có hai cọc gỗ cắm thẳng gãy đôi, bên trên còn lờ mờ vết máu đỏ sậm cùng một số xương vụn và tro tàn.

Cổ Trần đứng tại trong phế tích, mờ mịt tứ phương, căn bản không rõ ràng nơi này xảy ra chuyện gì, vì sao mới vừa rời đi không bao lâu, nơi này thì biến thành phế tích rồi?- Là ai làm!Trong lòng của hắn tuôn ra một cơn lửa giận, nộ khí trùng thiên.

Một bộ lạc phồn hoa như vậy mà biến thành phế tích, không có bất kỳ ai, Thanh Y ra sao, sống hay chết, bộ lạc này đã gặp phải chuyện gì?- Là dị tộc sao?Cổ Trần hai mắt phiếm hồng, sát ý ngút trời.

Thanh Thạch bộ lạc là bị người nào diệt, là dị tộc, vẫn là bộ lạc Nhân tộc khác làm?Hắn tra tìm một phen, cuối cùng không có bất kỳ phát hiện nào.

Cổ Trần đứng ở nơi đó, yên lặng nhìn phế tích, thật lâu không nói.

Hắn trong lòng suy nghĩ chính là Thanh Y, hiện tại ra sao, cái này bộ lạc xảy ra chuyện gì, là ai diệt đi Thanh Thạch bộ lạc, những người may mắn còn sống sót nay đi dâu.

- Bất kể là ai làm, sớm muộn cũng tìm ra ngươiCổ Trần tự lẩm bẩm, mắt lộ ra hung quang, hít sâu một hơi, quay người mang theo tâm tình nặng nề từng bước một rời đi.

Bạch!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.