Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1949





Keng!Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, ấn tỷ, ma bia song song va chạm vào nhau, nháy mắt xé rách Hỗn Độn, dâng lên sóng Giới hải quét ngang tám phương.

Hơi thở cường đại mênh mông, mặc kệ là ấn tỷ hay ma bia đều ẩn chứa sức mạnh khủng bố, một bên đại biểu cho Ma giới, một bên ẩn chứa vô hạn huyền ảo.

- Tiên đỉnh, Phong Thiên!Ngay lúc này, một tiên đỉnh trên hư không Giới hải rũ xuống hàng vạn tiên quang, rậm rạp xuyên qua Giới hải rơi xuống quanh Ma chủ, hình thành cái cũi khủng khiếp.

Sức mạnh vô hình vọt tới, phong cấm hết thảy, khiến Ma chủ hoàn toàn thay đổi sắc mặt.

- Lực lượng phong thiên?Ma chủ kinh kêu, hoảng sợ nói:- Đây là sức mạnh đáng sợ của Nhân tộc ngày xưa ác chiến Cửu Thiên ngưng tụ ra.


- Ngươi là cường giả Nhân tộc?Ma chủ trợn to mắt, rốt cuộc hiểu ra, vị cường giả từ Thượng giới phá giới đến không ngờ là một vị cường giả Nhân tộc.

- Trấn ma!Một tiếng quát lạnh, tiên đỉnh ầm ầm trấn áp xuống, tiên quang đáng sợ tràn ngập, mênh mông hùng dũng, tựa như một thiên hà rũ xuống đè lên người Ma chủ.

Tựa như trời sụp xuống, khiến Ma chủ cảm thấy vô cùng nặng nề, thân thể cường đại kêu ken két run rẩy, xương sắp vỡ vụn, thật khủng bố.

Ma chủ có thể vai khiêng mặt trời mặt trăng, nhưng không khiêng nổi lực lượng trấn áp đáng sợ này, khiến hắn sắc mặt khó coi, trong lòng dâng lên nguy cơ dày đặc.

Ta sẽ chết!Giây phút này, Ma chủ cảm thấy cực kỳ bất an, hắn sẽ chết tại đây, không tin nổi kết quả này.

Đường đường Ma chủ vô thượng của một phương Đại Ma giới, Ma chủ cường đại từng đánh bại U Thiên, vậy mà sẽ chết tại đây?- Bản tôn không phục!Ma chủ tức giận gầm lên, ra sức giãy giụa, Ma giới trên đầu bỗng nhiên tan vỡ, bốc cháy lên, hóa thành ma uy ngập trời chảy vào người hắn.

Ầm!Cơ hồ trong khoảnh khắc, Ma chủ mở ra lực lượng trấn áp đáng sợ, hất bay tiên đỉnh, cả người hóa thành ma quang xé rách Hỗn Độn trốn đi.

- Muốn chạy? Ở lại đây.

Trên Hỗn Độn Giới hải, bóng dáng mông lung kia hừ lạnh một tiếng, giơ tay đè xuống, vô tận Hỗn Độn khí kéo tới, hóa thành tám Cấm phù màu xám.


Mỗi mảnh Cấm phù giống như đều ẩn chứa một phương Đại Hỗn Độn, mang theo sức mạnh phong thiên tỏa địa không gì sánh bằng, giam cầm hết thảy.

Oong!Tám Cấm phù rơi uống, giam cầm Ma chủ bỏ chạy.

- Không! !!Ma chủ rống to, trong người bộc phát ra từng đợt ma quang, ức vạn ma hồn bay lượn, sức mạnh đến từ Đại Ma giới rót vào.

- Tiên đỉnh, phong ma!Ngay lúc này, tiên đỉnh xé gió bay tới, rơi xuống đầu Ma chủ, rũ xuống ức vạn luồng tiên quang, thoáng chốc trấn áp Ma chủ.

Sức mạnh của Hỗn Độn Bát Cấm phối hợp lực lượng phong thiên của tiên đỉnh trực tiếp trấn áp vị Cổ Ma cường đại này.

- Grao! Ngô là Ma chủ, bất tử bất diệt! !Keng!Tiên đỉnh đụng mạnh vào trán Ma chủ, đánh cho đầu nở hoa, nổ đom đóm mắt, bỏ dỡ câu nói.

Ma chủ bị trúng đòn nặng tỏ ra đặc biệt táo bạo, tức giận, há mồm gầm rống, muốn tránh thoát giam cầm, đánh bay tiên đỉnh, lại phát hiện cố gắng cỡ nào cũng vô ích.

Trên hư không truyền đến một âm thanh:- Không vào Thượng giới, ngươi vĩnh viễn không cách nào phát huy ra thực lực chân chính của Cổ Ma.

Giới hải có quy tắc đại đạo của Giới hải, thiên đều không ngoại lệ.


Bóng dáng mông lung đứng đó, trên cao nhìn xuống, ấn tỷ thanh đồng đang đọ sức, va chạm với ma bia cực kỳ kịch liệt.

Bên dưới, Ma chủ bị tiên đỉnh trấn áp, bốn phía bị tám mảnh Cấm phù màu xám khóa lại, đè thân thể ma khổng lồ của hắn từ từ khuỵu xuống, sức lực mạnh mẽ trong người đều bị giam cầm.

Giới hải có quy tắc đại đạo thuộc về Giới hải, tiến vào là phải bị áp chế suy yếu, mặc kệ là ai, Cửu Thiên đều giống nhau.

Nếu không phải Giới hải có đặc tính riêng của nó thì có lẽ đã sớm bị Cửu Thiên đặt vào phạm vi thống trị, cần gì để lại nhiều mối đe dọa tồn tại trong Giới hải?Ma chủ, Huyền Hoàng Chi chủ đều giống nhau, bao gồm Cổ Trần, hễ ở trong Giới hải thì phải bị quy tắc đại đạo kia suy yếu, áp chế.

- Bản tôn không phục, thả bản tôn ra, đi Thượng giới đánh một trận nữa!Ma chủ gầm rú, tỏ ra rất không cam lòng, không phục lắm.

Hắn giận dữ hét:- Nếu không thì ngươi đến Đại Ma giới, bản tôn nhất định khiến ngươi biết sự lợi hại thật sự!Giữa hư không vọng lại âm thanh hờ hững, mang theo chút khinh thường, bó tay với đề nghị của Ma chủ:- Ngu xuẩn, luyện đến đầu óc mụ mị?Ngươi đã bị trấn áp, tại sao ta phải thả ngươi ra để đánh nhau?Ở đây vừa lúc suy yếu ngươi, trấn áp Ma chủ mới là đúng đắn, đồ ngu mới thả ngươi ra đấu một trận nữa.

- Phong thiên, trấn ma!Oong!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.