Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 2291





- A! Rầm rầm rầm! Đột nhiên, bên trên màn trời lại truyền đến tiếng nổ tung kịch liệt, có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, chỉ thấy lần lượt từng bóng người chật vật rơi xuống khỏi màn trời, rơi vào Cửu Trọng Thiên.

Những người này, chính là nhóm cường giả, Thần Tướng Thiên Hoang, Bích Lạc, từng người chật vật ngã xuống.

- Muốn đi sao?Trên Cửu Trọng Thiên hiện lên từng bóng người mạnh mẽ, các cường giả đứng đầu bên phía Hồng Hoang đều tới, ngăn cản bọn họ chạy trốn.

- A di đà phật, các ngươi hữu duyên với phật, Phật gia đến độ hóa các ngươi.

Phật Tổ từ bi niệm một tiếng phật hiệu, trong nháy mắt đưa tay đập lên đầu Thiên Hoang, phật quang trùng trùng điệp điệp cuốn tới.

- Các ngươi một người cũng đừng hòng thoát đi.


Hình Thiên dữ tợn gào thét, múa Kiền Thích trực tiếp giết tới.

Còn có Phong Đô, Minh Trà, Mạnh Bà, Minh Hà và các cường giả đứng đầu khác, tất cả đều nhằm thẳng hướng bọn họ, muốn giết chết mấy Thần Tướng mạnh nhất dưới trướng Thượng Thương.

- Giết!Ầm ầm!Đại chiến bạo phát, cường giả đứng đầu chém giết lẫn nhau, chiến trường bắt đầu lan tràn, khuếch tán ra.

Cường giả đỉnh cấp của hai bên liều chết triển khai chém giết, từ bên trong Cửu Trọng Thiên giết ra ngoài, đánh vào trong hư không mênh mông Thượng Giới, giao chiến kịch liệt.

Ngay tại thời khắc song phương đại chiến kịch liệt, Hỗn Độn chi khí trên Thiên Ngoại Thiên sôi trào cuồn cuộn.

Bên trong Thiên Ngoại Thiên rách nát, còn có hai bóng người mông lung, khí tức đang va chạm, tạo thành thế giằng co.

Một người chính là Cổ Trần, một người khác là Thiên Đạo ô nhiễm.

Nàng vừa mới nuốt lấy Thượng Thương, khí tức đạt đến đỉnh điểm, thậm chí đã vượt qua Cổ Trần, mang đến áp lực vô cùng.

Thế nhưng, Cổ Trần cảm giác nàng vẫn không có bước vào Vô Thượng Thiên Đạo Cảnh, luôn cảm thấy kém một đường, có lẽ là do bản thân không hoàn chỉnh.

Trong lòng của hắn suy đoán, Thiên Đạo ô nhiễm thôn phệ Thượng Thương, nếu như lại nuốt mất hạch tâm Thiên Đế, tất nhiên sẽ thành tựu Vô Thượng Thiên Đạo.

Ông! Chỉ nghe một tiếng ong truyền đến, Thiên Đạo ô nhiễm chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt trống rỗng bắn ra hai luồng ánh sáng, đánh vào trên Thương Thiên kỳ bàn đã mất đi chủ nhân, trong nháy mắt thu nhỏ lại rơi vào lòng bàn tay, quay tròn chuyển động.


Thương Thiên kỳ bàn bị Thiên Đạo ô nhiễm nắm trong tay.

Nàng ngước mắt lên, liếc nhìn Cổ Trần một chút, chỉ cảm thấy một loại hư vô, u lãnh, tà ác đang đan xen, khiến cho nội tâm hắn hoảng sợ.

Bạch!Bóng người Thiên Đạo ô nhiễm nhoáng lên một cái, biến mất không thấy.

Báo động trong lòng Cổ Trần bùng phát, có một cỗ nguy cơ nồng đậm vọt tới, biết là không ổn.

- Mở!Trong lúc nguy cấp, Cổ Trần lấy ra vô thượng Thiên Đình, một tòa Đại Đạo Tiên Môn phát sáng, truyền ra từng đợt Đại Đạo tiên âm.

Coong một tiếng, Thiên Đạo ô nhiễm bị chặn lại, hai người cách nhau chỉ một thước, bị một tầng Đại Đạo tiên quang gắt gao cản ở bên ngoài.

Ánh mắt hai bên đụng chạm, tâm thần Cổ Trần rung động mạnh, sắc mặt thay đổi.

- Thanh Y!Cổ Trần khẽ quát một tiếng, trong mắt lộ ra một luồng bi ai, rõ ràng cảm giác được Thanh Y tồn tại, nhưng không cách nào xác định ý thức nàng còn tồn tại hay không.

Hay bị Thiên Đạo ô nhiễm cắn nuốt ma diệt, chính vì vậy Cổ Trần cũng có chút khó khăn.

- Thanh Y, còn không tỉnh lại!Cổ Trần hét lớn, một cổ ý chí mạnh mẽ trùng kích đi qua, ẩn chứa một loại tịnh hóa chi quang đáng sợ quét ngang tới.

Ông!Thân thể Thiên Đạo ô nhiễm hơi dừng một chút, trên mặt xuất hiện một tia biểu lộ, trong đôi mắt hư vô xẹt qua một vệt giãy dụa.

- Cổ Trần! Ca ca! Hai mắt Thiên Đạo ô nhiễm ngốc trệ, lẩm bẩm phun ra một câu.


Oanh!Theo nàng hô lên tên Cổ Trần, toàn bộ thiên địa đều oanh minh, Thiên Ngoại Thiên trực tiếp tán loạn, Hỗn Độn chi khí cuồn cuộn mà ra.

Thanh Y, chính là Thiên Đạo ô nhiễm, nhưng lại trở nên vô cùng quỷ dị, khiến người ta sợ hãi.

Vẻ mặt Cổ Trần hơi thay đổi, đang muốn phòng bị, lại thấy Thiên Đạo ô nhiễm đau khổ quát to một tiếng, trong cơ thể tuôn ra một cỗ hắc khí.

Sưu!Cuối cùng, Thiên Đạo ô nhiễm quay người hóa thành một đoàn khói đen biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ để lại một mình Cổ Trần miễn cưỡng đứng ở đó, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, bên trong thân thể tàn phế có vết thương Đại Đạo khó khép lại.

Vừa rồi thật nguy hiểm, kém một chút nữa là có khả năng bị Thiên Đạo ô nhiễm đánh giết thôn phệ, còn may ở thời khắc quan trọng xuất hiện một tia biến cố.

Dườn như ý chí Thanh Y vẫn còn tồn tại, giống như không có bị thôn phệ hoàn toàn.

Chuyện ấy khiến Cổ Trần rất bất ngờ, còn có một tia vui mừng, như vậy là có cơ hội cứu Thanh Y trở về rồi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.