Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 2311





Không ít sinh vật mạnh mẽ đã nhận ra Cổ Trần đến, bởi vì hắn không có ẩn tàng chút nào, nhưng trong tích tắc trông thấy Cổ Trần đến chúng lập tức thu liễm tất cả khí tức.

Toàn bộ Cực Hàn tuyết vực vô cùng an tĩnh, không hề có một chút âm thanh, sinh vật đều yên lặng.

Hiện nay uy danh của Cổ Trần bên trong Cửu Thiên Thập Địa rất lớn, chính là Thiên Đế chí cao vô thượng trong thiên địa.

Hắn không để ý đến sinh vật nơi này, mà từng bước một đạp trên lên băng tuyết đầy trời, đi về phía chỗ sâu trong cực hàn, chỗ đó có một tòa băng cung.

Toà băng cung kia, chính là cung điện của Mỹ Đỗ Toa.


Đột nhiên Cổ Trần đến, khiến trong băng cung lộ ra một tia chấn động, hàn khí phất phơ, hóa thành một con đường băng sương kéo dài đến dưới chân của hắn.

Đi dọc theo băng xương chi lộ đi tới, chớp mắt đã đến trước băng cung.

Ông!Cửa lớn băng cung chậm rãi mở ra, một luồng hơi lạnh đập vào mặt, làm cho Cổ Trần cảm giác lạnh lạnh sảng khoái.

Hàn khí có thể đóng băng thời không, ở trước mặt hắn lại giống như là điều hoà không khí.

Cửa lớn băng cung mở ra, Cổ Trần liếc mắt đã nhìn thấy Mỹ Đỗ Toa từ trong điện đi ra, uyển chuyển vô song, xinh đẹp tuyệt trần.

Chỉ là nàng hơi lạnh một chút, trong hai mắt hiện ra hàn khí có thể đóng băng nhân tâm, toàn thân trên dưới bao phủ một tầng sương mù lạnh lẽo đáng sợ.

Những sương mù này, có thể đóng băng thời không xung quanh, thời gian cũng hóa thành vĩnh hằng.

Cổ Trần kinh ngạc đánh giá Mỹ Đỗ Toa, không nghĩ tới sau trận chiến phạt thiên nàng lại có đột phá, giống như càng trở nên mạnh hơn.

Nhưng nàng cũng càng lạnh hơn, thậm chí lạnh đến mức làm cho không người nào có thể tới gần, nhìn một chút cũng bị đóng băng.

- Ngươi đã đến.

Mỹ Đỗ Toa nhàn nhạt phun ra một câu, gật đầu đi vào trong đại điện.


Cổ Trần thầm cười khổ, nhấc chân cùng đi theo tiến vào trong băng cung.

Ầm ầm!Cửa lớn băng cung đóng lại, hàn khí bao phủ, khiến vô số sinh vật, cường giả bên trong Cực Hàn tuyết vực cũng không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.

Uy hiếp của Cổ Trần quá mạnh, nhìn một chút cũng cảm thấy Chân Linh muốn vỡ nát, khiến cho vô số sinh vật và cường giả sợ hãi.

Lúc này, Cổ Trần và Mỹ Đỗ Toa ngồi đối diện trong băng cung, trước mặt trưng bày một số cống phẩm, tuyệt thế thần trân của Cửu Thiên.

Hai người đều không nói chuyện, bầu không khí có một tia ngưng trọng.

- Nàng tìm ta có việc?Trầm mặc hồi lâu, vẫn là Cổ Trần dẫn đầu phá vỡ trầm mặc, hai mắt ôn hòa nhìn chăm chú lên Mỹ Đỗ Toa.

Nàng ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn Cổ Trần, ánh mắt hai người đụng chạm, tâm thần mỗi người khẽ run lên, có một tia gợn sóng.

- Phạt thiên đã thắng lợi, hiện nay, ngươi đã đứng ở đỉnh cao nhất thế giới này, vì sao luôn cảm thấy bước chân ngươi vẫn vội vàng, chưa bao giờ có ý nghĩ dừng lại?Mỹ Đỗ Toa đưa mắt nhìn rất lâu, mới sâu kín nói ra một câu.

Nội tâm của nàng có một chút bất đắc dĩ, luôn cảm thấy không có cách nào tới gần Cổ Trần, giống như luôn luôn vội vàng, từ lúc vừa mới bắt đầu vẫn chưa có dừng qua.

Trước kia, vì bộ lạc tộc quần nhân tộc, hắn không thể dừng bước tiến lại, về sau, vì phản kháng Cửu Thiên càng không thể dừng bước.

Nhưng bây giờ phạt thiên thắng lợi, Thượng Thương vẫn diệt, Cửu Thiên không còn, trong thế giới này chỉ có Thiên Đế độc tôn, nhân tộc cũng sừng sững trên đỉnh, không thẹn đứng đầu vạn tộc.


Vì sao Cổ Trần vẫn không có chút dự định dừng lại nào như cũ, giống như càng chạy càng xa, để trong lòng Mỹ Đỗ Toa có một tia khẩn trương, đuổi không kịp hắn.

Cổ Trần nghe xong hơi trầm mặc, mới bình tĩnh nói:- Con đường của ta còn chưa tới cuối cùng, con đường của nàng cũng như thế, vì sao phải dừng lại?- Tuyệt đỉnh đời này, không có nghĩa là đến cuối đường, khởi nguyên bị cắt đứt, tương lai bị chém đứt, những thứ này đều cần ta đi truy tìm.

Nói xong, Cổ Trần tràn ngập áy náy nói:- Ta hiểu tâm tư của nàng, nhưng Thượng Thương vẫn chưa bị giải quyết triệt để, Chân Linh của hắn vẫn còn ở bên trong khởi nguyên.

Thượng Thương Chân Linh, chính là một đạo Chân Linh thoát ly khỏi hạch tâm Thiên Đạo, không chịu sự trói buộc của Thiên Đạo, giấu ở bên trong khởi nguyên.

Nhất định phải trừ khử cái uy hiếp này, hơn nữa còn có ô nhiễm chi nguyên phải giải quyết, phải nối liền khởi nguyên, mở lại tương lai.

Tất cả nhìn như đã đến cuối cùng, nhưng Cổ Trần biết hoàn toàn không phải.

- Truy tìm Đại Đạo, chính là truy cầu cuối cùng của chúng sinh trong thiên địa, chẳng lẽ, nàng muốn dừng bước chân truy cầu Đại Đạo?Lông mày Cổ Trần cau lại, nhìn Mỹ Đỗ Toa ở trước mắt.

Chỉ thấy nàng thăm thẳm thở dài, nói:- Ta mệt mỏi, muốn vĩnh viễn ngủ say, gặp ngươi là vì muốn ngươi giúp đỡ một chuyện.

- Cái gì?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.