Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 2393





Vận Mệnh Chi Tâm, đại biểu cho Vận Mệnh chân chính.

Sự xuất hiện của nó, đã chứng minh hiện giờ Cổ Trần chính là Vận Mệnh duy nhất.

Thế nhưng mà, làm sao nó lại xuất hiện ở đây?Vận Mệnh trước đó đã đi đâu, đã xảy ra chuyện gì, nó là ai?Tất cả những điều này đều trở thành một bí mật không lời giải đáp, Cổ Trần không có cách nào được biết bí ẩn trong chuyện này, cũng không có cách nào hiểu rõ tất cả bí ẩn.

Có lẽ, chuyện này sẽ mãi mãi trở thành một điều bí mật không có lời giải đáp.

- Ngươi là ai, vì sao lại tồn tại?Cổ Trần lẩm bẩm, sau đó hắn trông viên Vận Mệnh Chi Tâm trong lòng bàn tay bỗng nhiên sáng lên, rất nhanh có đã dung nhập vào trong trái tim của Cổ Trần.


Ầm!Ngay lập tức, một luồng sáng huyền ảo phát ra, bao phủ cả người Cổ lại, khiến cơ thể hắn dần dần trở nên hư vô mờ mịt, giống như không chân thực, nhưng lại tồn tại chân thực.

Cổ Trần dung hợp Vận Mệnh Chi Tâm, hoặc là nên nói, vốn dĩ nó chính là đồ vật của hắn, chỉ là quay về trong cơ thể hắn một lần nữa thôi.

Chuyện này khiến Cổ Trần rất khó hiểu, Vận Mệnh, chính là hắn, nhưng hắn lại cảm thấy không phải, một loại cảm giác rất quỷ dị, rất phức tạp.

Nhưng dù thế nào, sau khi dung hợp viên Vận Mệnh Chi Tâm kia, dường như cả người Cổ Trần đã sinh ra biến hóa huyền diệu, thân thể, tu vi, linh hồn, cả ba khía cạnh đều tăng lên.

Trong Vận Mệnh Chi Tâm, ẩn chứa một dòng sông lớn mênh mông thần bí, chính là Vận Mệnh Trường Hà đã biến mất.

Trên đời này, không còn Vận Mệnh Trường Hà nữa, không ngờ nó lại tồn tại trong Vận Mệnh Chi Tâm, dòng sông dài trùng trùng điệp điệp ấy đã dung nhập vào trong cơ thể Cổ Trần.

Từ giờ trở đi, hắn chính là Vận Mệnh, nắm trong tay Vận Mệnh Trường Hà, chúng sinh đều chìm đắm trong Vận Mệnh Trường Hà không có cách nào tự kềm chế, không có cách nào thoát ra được.

Đó chính là Vận Mệnh!Trong sương mù, ý thức của Cổ Trần phiêu đãng trong dòng Vận Mệnh Trường Hà mênh mông, chìm chìm nổi nổi, dường như không có điểm cuối.

Xoạt!Bỗng nhiên, trên ngọn nguồn của dòng Vận Mệnh Trường Hà xuất hiện một bóng người mơ hồ, mông lung, nhìn không rõ, đang phát ra khí tức hư vô, hắn chính là Vận Mệnh.

Đầu óc Cổ Trần chấn động, ý thức cường đại tụ lại, bay thẳng về phía ngọn nguồn của Vận Mệnh Trường Hà, chỉ trong chớp mắt đã đi tới nơi này.


Cả hai đứng đối mặt từ đằng xa, ý chí, khí tức, va chạm công kích lẫn nhau.

Ầm!Dòng Trường hà lắc lư, cả người Cổ Trần đều bị chấn động đến mức run rẩy, khiến cho cả Hỗn Độn giới cũng chấn động, đánh thức Giới Linh.

Nhưng Giới Linh chỉ nhìn thoáng qua, có cảm giác kỳ quái, lại không thể nhìn ra được bất cứ vấn đề gì, cuối cùng không làm gì được, nó lại tiếp tục ngủ say lột xác.

- Vận Mệnh?Trên ngọn nguồn của Vận Mệnh Trường Hà, Cổ Trần nhìn bóng người thần bí trước mắt, cảm giác vừa rất quen thuộc, lại vừa vô cùng lạ lẫm.

Bóng người kia không nói lời nào, hình như không có bất kỳ ý thức gì, chỉ là bóng người mơ hồ bay lơ lửng đó, dường như đã hóa thành vĩnh hằng.

Cổ Trần nhíu mày lại, cất giọng lạnh lùng nói:- Vận Mệnh, là ngươi, hoặc là nên nói là các ngươi vẫn luôn núp trong bóng tối chỉ dẫn thao túng tất cả chuyện này?Vèo! Cổ Trần vừa dứt lời, bóng người thần bí kia đột nhiên bay ra xa, không hiểu tại sao lại tan vỡ, không còn tồn tại, giống như nó không có cách nào tồn tại trên thế gian này nữa.

Nhìn thấy cảnh này, Cổ Trần sửng sốt, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lai, hắn giơ tay ra chộp một cái.

- Thời không nghịch loạn, trấn áp!Cổ Trần phản ứng không chậm, trực tiếp ra tay trấn áp, muốn giữ lại bóng người sắp tiêu tán kia, đáng tiếc vẫn không thể giữ lại được.

Nó đã tiêu tán, hóa thành vô số tia sáng.


- Ngươi là ai?Cổ Trần tức giận hét lớn.

Một tay hắn nắm lấy mấy điểm sáng chưa bị xói mòn, trấn áp, giam cầm, phong ấn lại, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào bọn chúng.

Cuối cùng, Cổ Trần trực tiếp luyện hóa bọn chúng, hắn muốn xem thử rốt cuộc thứ này có bí mật gì.

Nhưng mà sau khi Cổ Trần luyện hóa vài điểm sáng thần bí này, cuối cùng kết quả hắn thu được là một số hình ảnh tan nát vụn vặt, hắn trông thấy một tương lai bị tàn phá thê thảm.

- Vận Mệnh, tương lai! Ngươi là! Hai mắt Cổ Trần trợn trừng, bỗng nhiên sững sờ.

Trong lòng hắn vô cùng chấn động, sau khi luyện hóa mấy điểm sáng bị hắn giam cầm, Cổ Trần chân chính nhìn thấy một vài hình ảnh vụn vặt đáng sợ, hiểu ra được một số bí mật kinh người.

Đây là tương lai của hắn!Vừa rồi Cổ Trần đã trông thấy tương lai của mình, thấy được một tương lai vô cùng thảm liệt, bản thân hắn đã chết, tất cả mọi người cũng chết hết.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.