Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 2398





Nó chính là Long Nữ, đang căm tức nhìn Tổ Long.

Nhưng Tổ Long lại thờ ơ cười nói:- Đương nhiên, nếu không ngươi cho rằng thế nào?- Ngươi! Long Nữ thiếu chút nữa đã tức điên lên.

Vậy mà nàng lại bị một bộ phân thân bắt nạt, nhưng điều khiến trong lòng nàng ta càng khiếp sợ hơn là, Tổ Long lại là một phân thân của Cổ Trần, đúng là quá bất ngờ, quá kinh người.

- Khốn nạn!Long Nữ bị chọc tức đến mức cả người run lên, nổi giận gầm một tiếng, giương nanh múa vuốt muốn nhào lên.

Tổ Long khinh miệt bĩu môi, há mồm gào thét một tiếng, sau đó nhào đến, ôm cả Long Nữ bay vào bên trong Long Sào, ngay lập tức tòa Long Sào được bao phủ bởi ánh sáng vô tận.

Tất cả mọi chuyện xảy ra ở nơi này, Cổ Trần không hề biết.

Lúc này hắn đã đi tới trước Thú Sào, đứng ở đó, nhìn Thú Sào to lớn trước mặt, chấn động kịch liệt tưc cuộc đại chiên đang truyền ra từ bên trong.


Ầm!Răng rắc, răng rắc!Một cỗ khí tức cường đại quét ngang lan ra ngoài, đánh nát Hỗn Độn bốn phía xung quanh, cả tòa Thú Sào đều rung động.

- Ngao! Ngươi dám phản bội ta?Từng tiếng gào thét truyền đến từ trong Thú Sào, một con Thanh Hồ giận dữ hét lên, mười cái đuôi cáo màu xanh sau lưng tỏa ra quang huy đại đạo.

Nó mang theo lửa giận ngút trời, hai mắt đỏ thẫm trợn trừng nhìn Hỗn Độn Hồ, khí tức hai bên va chạm, đánh nhau túi bụi, xé rách Hỗn Độn bốn phía.

Nhưng hiển nhiên là Hỗn Độn Hồ rơi vào thế yếu, hơn nữa còn tràn ngập nguy hiểm, thực lực của nó không sánh kịp Thanh Hồ, sắp bị thua cuộc rồi.

Hỗn Độn Hồ hừ một tiếng nói:- Ta quay về, để lấy lại đồ vật của mình, ngươi ngăn cản ta, rất nhanh sẽ dẫn tới họa sát thân.

- Tránh ra, nếu không ngươi sẽ chết.

Hỗn Độn Hồ có chút tức giận.

Nó quay về chính vì muốn lấy lại đồ của mình, không ngờ lại bị Thanh Hồ phát hiện, cả hai xảy ra đại chiến, cuối cùng nó không địch lại, mới không thể không truyền tin cho Cổ Trần.

Trong lòng Hỗn Độn Hồ sốt ruột nói thầm: “Chủ nhân của ta ơi, sao ngươi vẫn chưa tới, nếu không vẫn không đến Tiểu Hồ nhà ngươi sẽ bị người ta ăn thịt đó.

”Cổ Trần nghe được tiếng lòng này, lập tức cạn lời, có chút dở khóc dở cười.

Con Hỗn Độn Hồ này, thực lực không đủ để chống lại Thanh Hồ, đến nước này rồi còn phân tâm, đúng là không sợ chết mà.

Ầm!Quả thật đúng như những gì Cổ Trần nghĩ, ngay sau đó thân thể Hỗn Độn Hồ đã chấn động, bị Thanh Hồ đánh bay ra ngoài, trên người nó lóe lên vô số thú văn.

Nó đã bại trân, bị một chiêu của Thanh Hồ đánh lui, sau đó bị một đám Hỗn Độn Thú văn cường đại bao phủ, phong tỏa, giam cầm ở nơi đó.


- Dám phản bội ta này.

Hai mắt Thanh Hồ đỏ thẫm, gần như đã lâm vào cuồng bạo.

Nó hung tợn trừng Hỗn Độn Hồ, bước từng bước một đi tới, khí tức trở nên vô cùng bạo lệ, triệt để hóa thành một con hung vật.

- Ngươi, ngươi! Hỗn Độn Hồ giãy dụa, nhưng không có cách nào tránh thoát được Thú Sào giam cầm.

Nó căm tức nhìn Thanh Hồ, trong lòng luống cuống.

- Chủ nhân, mau tới đây.

Đột nhiên, Hỗn Độn Hồ há mồm hét lên một tiếng, cả tòa Thú Sào đều khẽ rung lên.

Ở bên ngoài Thú Sào, sau khi Cổ Trần nghe thấy thì khẽ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, cái con tiểu hồ ly này thật là, bảo nó tu luyện cho tốt thì nó không nghe lời.

Bây giờ thì tốt rồi, không đánh lại Thanh Hồ, trở về sẽ phải ăn đòn.

- Ngươi có gọi rách cổ họng cũng vô dụng! Thanh Hồ càng nghe lại càng giận dữ, nó hét lớn một tiếng rồi nhào lênOành!Kết quả Thanh Hồ dùng một tốc độ cực kỳ nhanh chóng bay ra ngoài, một mảng huyết dịch lớn tung tóe, văng leent rên hàng rào của Thú Sào, lông tóc trên người rơi rụng không ít.

- Chủ nhân!Hỗn Độn Hồ ngạc nhiên kêu to một tiếng.

Có một người thanh niên đang đứng chắn ngay trước mặt nó, đánh Thanh Hồ bay ra ngoài.

Người tới chính là Cổ Trần, chủ nhân của nó.


- Ngươi đó, đúng là không khiến người ta bớt lo.

Cổ Trần cười khổ nhìn Hỗn Độn Hồ.

Nói xong hắn nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng, một tiếng “Bịch” vang lên, thú văn đang phong cấm Hỗn Độn Hồ trực tiếp vỡ nát, tản ra toàn bộ.

- Ta biết ngay chủ nhân sẽ đến cứu ta mà.

Hỗn Độn Hồ hưng phấn reo hò một tiếng, thân thể thu nhỏ hóa thanh một tia sáng nhào vào trong ngực Cổ Trần.

Cảnh tượng này đúng lúc bị Thanh Hồ trông thấy, nó lập tức giận đến mức hai mắt trợn trừng lên.

- Phụt…Thanh Hồ phun ra một ngụm máu, tức giận đến mức cả người run rẩy.

Nó gần như gầm thét lên:- Nhân tộc đáng chết, bổn tọa sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.

Cổ Trần nghe thấy thế thì có chút khó chịu, hắn quay người nhìn lại, thì trông thấy Thanh Hồ đã rơi vào trạng thái nổi giận, cả người tỏa ra ánh sáng màu xanh vô tận.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.