Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 297: Bị Đánh Khóc





Hơn nữa, tu vi của Cổ Trần mới tiến bộ rất nhiều, tu vi Đoán Cốt cảnh đại thành cộng thêm cảnh giới Tiên Thiên Chân thể đại thành, sức chiến đấu kinh thiên.

Bùm!Cổ Trần đấm một phát, phạm vi mấy chục thước ầm ầm trũng xuống, sức lực mạnh mẽ đánh Độc Nhãn cự nhân hộc máu, đầy trời khói bụi bay tứ tán.

Binh bốp bụp!Từng cú đấm mạnh mẽ giáng xuống, đánh cho Độc Nhãn cự nhân gào rú, giãy giụa muốn gượng dậy, tiếc rằng bị đè chặt xuống đất đánh tơi bời.

Độc Nhãn cự nhân tội nghiệp, đụng phải quái vật Cổ Trần, bị đánh kêu phụ gọi mẫu, suýt đứt dây thần kinh.

Đánh suốt một phút đồng hồ, Cổ Trần mới hét to một tiếng:- Cho ngươi cơ hội cuối cùng, thần phục ta, nếu không thì chết!Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Độc Nhãn cự nhân, từ đầu tới chân vết máu loang lổ, trên mặt, trên người đều là máu.


Độc Nhãn cự nhân toàn thân run run, giống như cảm thụ được sát ý lạnh như băng trên người Cổ Trần, nó rùng mình, trong một con mắt lộ chút sợ hãi.

Nó sợ, trong một con mắt ứa lệ, không ngờ bị đánh khóc.

- Hu hu!Giây sau, không ngờ Độc Nhãn cự nhân khóc ré lên, tiếng khóc vang vọng núi rừng, khắp nơi rung rinh.

Trông thấy cảnh này, Cổ Trần ngây người, con này khóc nhè?Thật ra Độc Nhãn cự nhân có chút trí lực, nhưng không bằng cả con nít ba tuổi, chỉ có bản năng hung hăng và chút bản năng sinh tồn.

Nói chính xác hơn thì nó là loại tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, thân hình khổng lồ, sức mạnh lực lưỡng, trí lực lại thấp đến tội.

Cổ Trần vẻ mặt câm nín, mở miệng nói:- Này, còn khóc nữa là ta đập chết bây giờ.

Lời này thốt ra, Độc Nhãn cự nhân vốn khóc lớn lập tức dừng lại, trong mắt lóe tia sợ hãi, run cầm cập.

Nhìn Độc Nhãn cự nhân dường như bị đánh phục, Cổ Trần thuận thế nói một câu:- Thần phục ta thì sẽ tha cho ngươi một mạng.

Nhưng Độc Nhãn cự nhân căn bản không có trí lực, nó ngớ ngẩn nhìn Cổ Trần, trong một con mắt tràn ngập kính sợ và sợ hãi.

Độc Nhãn cự nhân gầm nhẹ một tiếng, giống như muốn biểu đạt cái gì:- Grao!Nhưng Cổ Trần căn bản nghe không hiểu, trong lòng có chút bất đắc dĩ, tên to con này chỉ số thông minh quá thấp, nghe không hiểu nó nói cái gì, hơn nữa nó cũng không nghe hiểu lời của hắn.


- Thôi, để lại một ấn ký linh hồn trong thức hải của ngươi vậy.

Nhìn biểu hiện của Độc Nhãn cự nhân, Cổ Trần lắc đầu, thở dài một tiếng, đặt tay lên đầu nó, làm nó sợ hãi cứng người, vẻ mặt kinh hoàng.

Oong!Chỉ thấy giữa chân mày Cổ Trần phát sáng, một lốc xoáy đen nhánh hiện ra, một bóng người nhỏ xinh bước ra từ vòng xoáy, bay nhanh chui và đầu của Độc Nhãn cự nhân.

Độc Nhãn cự nhân sợ hãi rống to:- Grừ!Nó bản năng muốn chống cự, nhưng bị Cổ Trần đè chặt không cách nào động đậy.

Độc Nhãn cự nhân từ vùng vẫy kịch liệt đến nhanh chóng bình ổn lại.

Giây sau, một luồng sáng lao ra, bay trở về Tử Phủ giữa chân mày của Cổ Trần, đó là ý chí linh hồn của hắn, đã để lại một ấn ký linh hồn trong thức hải của Độc Nhãn cự nhân.

- Được rồi, to con, về sau ngươi hãy đi theo ta.

Cổ Trần vừa lòng gật đầu, cảm giác được liên kết như có như không trên người Độc Nhãn cự nhân, đó là ấn ký linh hồn.

Chỉ cần hắn muốn, tùy thời có thể nghiền nát linh hồn của Độc Nhãn cự nhân, khiến nó hoàn toàn hồn diệt, để lại một thân thể cao lớn.

Hơn nữa, để lại ấn ký khiến Độc Nhãn cự nhân từ dáng vẻ táo bạo trở nên bình tĩnh, trong một mắt lộ tia cung kính và tin cậy.


Biến hóa như thế làm cho Cổ Trần ngạc nhiên, nhưng hắn không nghĩ nhiều, có lẽ đây là do ấn ký linh hồn.

- Há mồm nuốt vào, khôi phục tình trạng vết thương của ngươi.

Tiếp theo, Cổ Trần lấy ra một ít linh dược chữa thương, một ít linh tuyền rót vào miệng của Độc Nhãn cự nhân, cho nó ăn vào vào chữa thương.

Dù sao tên này vốn đã bị thương, lại bị Cổ Trần đánh tơi bời tăng thêm vết thương, khiến nó không đánh lại hắn, thoáng chốc bị đánh gục.

Nếu như Độc Nhãn cự nhân sức khỏe dồi dào, Cổ Trần cảm thấy chính mình muốn đánh bại thậm chí đánh phục nó không phải chuyện dễ dàng.

Nuốt vào linh dược chữa thương, vết thương đầy rẫy trên người Độc Nhãn cự nhân nhanh chóng khép lại, máu chảy ra cũng bị ngừng.

Thậm chí có chỗ máu chảy ngược về, vết thương khép lại, rất nhanh khôi phục bình thường.

- Grao!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.