Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 308: Uy Hiếp Mạnh Mẽ





Đáng tiếc, nơi này chỉ là một chỗ chăn nuôi của Thạch tộc, bộ lạc Nhân tộc ở trong này đều được Thạch tộc nuôi thả.

Mỗi cách một khoảng thời gian Thạch tộc sẽ đến gặt một lần, nhưng bởi vì bộ lạc Nhân tộc chỗ này thiếu phương pháp tu luyện, cho nên trưởng thành rất chậm.

Hầu như không có người tu luyện đến Tôi Thể thập trọng, một khi xuất hiện thì sẽ bị Thạch tộc trực tiếp cử người đến gặt, thậm chí sẽ mang đi một đám con nít Nhân tộc.

Mang đám nhóc con về làm gì? Tự nhiên là bị Thạch tộc dùng để bồi dưỡng thành một đám dược đồng, nuôi tới lúc chín muồi thì dùng để luyện dược này nọ, cực kỳ tàn nhẫn.

Các tộc Man Hoang xem Nhân tộc là nô lệ, lương thực, hoặc là dùng để bồi dưỡng thành dược nhân, đây là cuộc sống máu me khắc nghiệt tối tăm của Nhân tộc.


Muốn thoát khỏi kết cục tàn khốc này thì phải có đủ thực lực và sức mạnh.

- Tộc trưởng, Thạch tộc lại phái người bắt một số trẻ nhỏ trong các bộ lạc lớn.

Lúc này, trong một bộ lạc lớn nhất, trong một căn nhà gỗ, đang có một đám người đang thương lượng cái gì.

Những người này khoác da thú, vẻ mặt căm hờn.

Có người chửi mắng:- Đám dị tộc chết tiệt, dùng đám nhỏ của tộc nhân bộ lạc chúng ta luyện dược, quả thực tội đáng muôn chết!- Cứ tiếp tục thế này thì chúng ta làm sao sinh sản?Trong nhà, một đám người lớn tuổi, cao tầng trong bộ lạc mặt lộ bi thương, đều cảm thấy tương lai vô vọng.

Một vị lão nhân đứng ra, bi thương kêu gọi:- Tộc trưởng, chúng ta trốn đi, mang theo tộc nhân chạy ra móng vuốt ma của Thạch tộc, đi bên ngoài tìm bộ lạc lớn hơn rồi mình xin gia nhập!- Đúng rồi, tiếp tục như vậy thì bộ lạc thật sự tiêu đời.

- Tháng trước bộ lạc mới bị cướp đi hơn một nghìn con nít, căn cơ tương lai của bộ lạc đã bị dao động.

- Cứ thế này thì bộ lạc sẽ mất!Các cao tầng bộ lạc đề nghị, vẻ mặt tức giận, bi ai, tuyệt vọng vân vân.

Bọn họ không nhìn thấy hy vọng, không có sức lực chống lại ách thống trị của Thạch tộc, bọn chúng thường đến đây chèn ép một phen, giết chết cường giả bộ lạc.


Lại còn mang một đám con nít, thanh niên trai tráng trong bộ lạc đi, căn bản không có biện pháp, mọi người đều rất tuyệt vọng.

Không chỉ bộ lạc của họ, bộ lạc khác cũng chìm trong u ám tuyệt vọng, không nhìn thấy một chút tia sáng và hy vọng.

Trong nhà, một nam nhân vạm vỡ ngồi trên ghế chủ quát to:- Tất cả đừng nói nữa!Nam nhân toàn thân sôi trào huyết khí, có thực lực Tôi Thể bát trọng dường như vô dụng.

Nam nhân vẻ mặt suy sụp nói:- Ta cũng muốn mang theo tộc nhân chạy khỏi nơi này, nhưng căn bản không thể nào thành công, các ngươi chẳng lẽ quên lão tộc trưởng chết như thế nào?Mọi người nghe câu này thì im lặng, nhớ lão tộc trưởng từng dẫn theo bộ lạc chạy trốn khỏi trại chăn thả của Thạch tộc.

Tiếc rằng giữa đường đã bị Thạch tộc chặn giết, rất nhiều tộc nhân bị giết chết, lão tộc trưởng bị đánh thành thịt nát chết thảm ngay tại chỗ, cuối cùng bộ lạc bị xua về chỗ cũ, nên nam nhân mới lên làm tộc trưởng.

- Vậy phải làm sao bây giờ?Mọi người đều tuyệt vọng, muốn trốn nhưng chạy không thoát, chỉ biết uất hận.

Ầm ầm!Đang lúc này, bỗng có chấn động, càng lúc càng mãnh liệt, khiến đám người đang căm hờn bỗng thay đổi sắc mặt.

Nam nhân vạm vỡ kia vụt đứng dậy, kinh ngạc hỏi:- Chuyện gì xảy ra?Mọi người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt ngạc nhiên nghi ngờ, trong lòng tuôn ra một linh cảm không may.

Có người nghĩ đến cái gì, không kiềm được giật mình kêu lên một tiếng:- Chẳng lẽ là Thạch tộc lại đến?Mọi người lòng chùng xuống.

Nam nhân vạm vỡ khẽ quát, sắc mặt khó coi:- Đi, ra ngoài nhìn xem!Nam nhân chạy nhanh ra ngoài, chạy hướng đầu chái nhà của bộ lạc.


Nguyên bộ lạc chấn động, vô số người vọt ra, kinh hoàng hoảng hốt, tràn ngập bất an.

Ù ù!Phương xa, khói bụi cuồn cuộn ập đến, tiếng ù ù chấn động lòng người, khiến nguyên bộ lạc lòng người hoảng sợ.

- Đó là cái gì?Trên đầu chái nhà thấp bé, nhiều người trong bộ lạc tụ tập, trợn to mắt nhìn khói bụi từ xa nhanh chóng đến gần, mơ hồ thấy đông nghẹt bóng người tựa như nước lũ cấp tốc đến gần.

- Là Thạch tộc sao?Thoáng chốc, tất cả mọi người mặt lộ đau buồn giận dữ và tuyệt vọng, chẳng lẽ Thạch tộc lại giết tới?Đột nhiên, có người giật mình kêu lên ra tiếng, chỉ hướng khói bụi mịt mù:- Mau xem chỗ kia!Chỉ thấy trong khói bụi có một cây cờ to dựng thẳng, da thú phần phật, mơ hồ thấy bên trên có hai chữ màu đỏ thắm.

Hai chữ kia rất kỳ lạ, bọn họ cũng không hiểu đây là kiểu chữ gì, xem không hiểu, nhưng cảm giác dường như không phải Thạch tộc.

Nam nhân vạm vỡ rất ngạc nhiên nói:- Dường như không phải Thạch tộc?Nhưng lòng hắn chùng xuống, phía trước khói bụi có một đội kỵ binh mạnh mẽ đang nhanh chóng đến gần bộ lạc của họ, dù không phải Thạch tộc cũng không mang ý tốt đến.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.