Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 322: Linh Điền





Chỉ cần đi theo tộc trưởng như thế thì tương lai bọn họ không cần lo lắng sẽ bị dị tộc bắt đi, nô dịch, thậm chí làm thức ăn.

- Cử vài người lên đây nói tình huống chỗ này cho ta nghe.

Cổ Trần vừa lòng gật đầu, thu phục nhóm thanh niên trai tráng Nhân tộc bị bắt đến này không mất nhiều sức lực, tự nhiên làm xong.

Vừa dứt lời, lập tức có vài nam nhân trung niên khá lớn tuổi bước ra, trên người khoác da thú rách rưới, từng bước cẩn thận đi tới.

Ba nam nhân trung niên cung kính vái chào, ánh mắt nhìn Cổ Trần tràn ngập cảm kích và kính ý.

Một nam nhân trung niên lên tiếng trước:- Tộc trưởng, ba chúng ta hiểu rõ tình huống nơi này.


Nam nhân trung niên nhìn Cổ Trần một lúc rồi nói tiếp:- Nơi này có tổng cộng năm vạn tám nghìn nô lệ, chuyên môn phụ trách khai hoang linh điền, đào xuyên vùng núi, gieo trồng dược liệu, lương thực cho Thạch tộc.

Cổ Trần nghe vậy mắt sáng ngời:- A? Lương thực?Mắt Cổ Trần sáng rực nhìn người này, hỏi:- Là lương thực gì? Đang ở đâu?Nam nhân trung niên cung kính giải thích, nói ra tin tức mình biết:- Tộc trưởng, chúng ta nghe người Thạch tộc nói đó là một thứ gọi là Thủy Tinh mễ, vỏ ngoài xám trắng, từng hạt trong suốt lấp lánh.

Cổ Trần nghe xong vui mừng quá đỗi, Thủy Tinh mễ là lương thực chính của Thạch tộc, một loại linh mễ có thể tăng cường thân thể, cường tráng gân cốt.

Cổ Trần thúc giục:- Đi, lập tức mang ta đi!Nam nhân trung niên lập tức gật đầu dẫn đường:- Tộc trưởng, mời đi theo ta.

Ba người mang theo Cổ Trần đi tới trước một mảnh linh điền rộng lớn.

Đưa mắt nhìn, đất ruộng mấy trăm mẫu, từng mảnh linh điền đập vào mặt, chính giữa có một dòng suối nhỏ chảy qua, nước suối trong vắt tỏa ra từng luồng linh khí.

- Tộc trưởng, ba trăm mẫu linh điền bên này gieo trồng Thủy Tinh mễ.

Ba người chỉ hướng ba trăm mẫu linh điền bên trái, bên trong gieo trồng một loại thực vật, thoạt nhìn giống như lúa nước, nhưng bề ngoài xám trắng, giống như có một lớp phấn đá màu xám trắng.

Chúng nó là Thủy Tinh mễ, mỗi hạt màu xám trắng, vỏ ngoài giống như là vôi, mài rớt vỏ ngoài sẽ thấy các hạt cơm trong suốt lấp ở bên trong.

Cổ Trần vui sướng bất ngờ phát hiện, những hạt cơm này giống lúa nước trên Trái Đất, nhưng hạt to hơn, no tròn hơn, thậm chí sản lượng cực cao.

Không cần nói, đây là lương thực chính quý giá của Thạch tộc, Thủy Tinh mễ.


Trong lòng Cổ Trần rạo rực, trực tiếp mở miệng hỏi thăm:- Những Thủy Tinh mễ này chín chưa?Chỉ nghe một nam nhân trung niên khác mở miệng nói:- Tộc trưởng, Thủy Tinh mễ ở đây đã chín, Thạch tộc gần đây mệnh lệnh chúng ta chuẩn bị gặt.

- Tốt, tốt lắm!Cổ Trần đè nén lòng kích động, lập tức ra lệnh:- Các ngươi lập tức tổ chức người đi gặt, gặt hết Thủy Tinh mễ ở đây!- Rõ thưa tộc trưởng!Hai trong ba người lập tức khom người vái chào, mang theo chỉ lệnh đi xuống kêu người tổ chức gặt, mấy thứ này đã thuộc về Cổ Trần.

Một nam nhân trung niên còn lại thì cẩn thận dè dặt nhìn Cổ Trần.

Cổ Trần hơi cau mày nhìn nam nhân trung niên ở trước mặt, hỏi thẳng:- Ta nghe nói Thạch tộc bắt nhiều con nít tộc nhân, chúng ở đâu?Người này vừa nghe lập tức chắp tay nói:- Tộc trưởng, ở trong một hang đá vôi ở sau núi, nơi đó bắt nhốt nhiều con nít, những người Thạch tộc cực kỳ tàn nhẫn, dùng con nít của tộc ta làm dược nhân.

Người này vừa nói vừa lộ vẻ mặt thù hận, dữ tợn.

Thật ra con của hắn bị Thạch tộc bắt đi, nuôi làm dược nhân, cuối cùng bị người Thạch tộc lấy đi luyện dược ăn mất.

Thủ đoạn tàn nhẫn khiến người giận sôi.

Cổ Trần nét mặt sa sầm nói:- Mang ta đi.

Nói xong hắn đi theo nam nhân trung niên thẳng đến sau núi.

Tới chỗ này chợt thấy một đám hang đá vôi to lớn, hang động to lớn bị đục ra, vốn có người Thạch tộc trấn giữ, nhưng hiện tại đã không còn.

Đã sớm có người thanh lý Thạch tộc còn sót lại ở chỗ này, các thi thể Thạch tộc nằm la liệt dưới đất, loang lổ vết máu.


Cổ Trần đi thẳng vào hang động to nhất.

Hắn vào bên trong, phát hiện cảnh tượng khác, tựa như địa cung khổng lồ.

Vừa đi vào đã thấy vô số đứa trẻ bị nhốt trong mấy cái lồng nhỏ, chúng vẻ mặt tê dại, ánh mắt ngơ ngẩn, không chút thần thái.

Đám trẻ này tỏa ra dao động linh khí dày đặc, mùi thuốc nồng nặc, giống như là một đám linh dược sống.

Cái gọi là dược nhân đúng là như thế này.

Cổ Trần siết chặt nắm tay, mặt lạnh như băng, quét mắt qua hiện trường, bắt nhốt mấy nghìn con nít Nhân tộc.

Hắn phát hiện mỗi đứa con nít ở đây thân thể giống như là bị nhét vào vô số linh khí và dược lực, một đám linh dược hình người.

Bồi dưỡng con nít loài người thành một đám dược nhân, Thạch tộc, thậm chí dị tộc Man Hoang tàn nhẫn vượt sức tưởng tượng, khiến hắn không cách nào khoan dung.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.