Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 340: Chí Bảo Truyền Thừa





Cuối cùng xuất hiện hắc động linh hồn thứ tư, sức mạnh mãnh liệt hơn.

Trong khoảnh khắc, sức mạnh thiên phạt tràn vào thức hải Tử Phủ lập tức bị nuốt hết, xóa bỏ nuốt sạch, lớn mạnh bản thể.

Linh hồn thể của Cổ Trần phát sáng, bốn vầng sáng linh hồn ở sau lưng bảo vệ người tí hon ba tấc, toàn thân quay quanh từng đợt các loại thiên phạt.

Một luồng khí tức cường đại tràn ra, dường như thiên uy, lại như là uy áp thần tính.

“Cuối cùng sống sót.

”Thật lâu sau, trong hố trời, Cổ Trần chậm rãi mở hai mắt ra, từ dưới đất bò dậy.

Hắn ngồi dưới đất, sững sờ nhìn bốn phía hố trời vô cùng khủng bố, một quyển Thanh Đồng chi thư lơ lửng trên đầu chiếu uống từng luồng sáng vàng.


Hắn biết, chính mình thành công.

Thanh Đồng Chi thư trở nên khác biệt, bên trên khắc lại ba nghìn chữ viết, chữ hoàn toàn mới, mỗi chữ lóe ra vầng sáng Thanh Đồng, bất hủ bất diệt.

Những chữ này lộ ra huyền ảo, ẩn chứa sức mạnh to lớn khó đo lường, dù là Cổ Trần cũng khó thể nhận biết, không thể nào hiểu được.

Nhưng hắn biết một điều, Thanh Đồng Chi thư đã trải qua lần này thiên phạt, hoàn toàn lột xác thành một món chí bảo văn minh truyền thừa chân chính.

Đến đẳng cấp nào thì Cổ Trần không biết, giống thật mà là giả, nhưng có sức mạnh cường đại tuyệt đối, chỉ tính sức mạnh phòng thủ, dù là hắn cũng không thể đánh tan.

Nếu kích hoạt ba nghìn chữ viết trên Thanh Đồng Chi thư thì sẽ bộc phát ra sức mạnh lớn động trời.

“Lần này động tĩnh quá lớn, tranh thủ thời gian chuồn thôi!”Cổ Trần bỗng nhiên tỉnh táo, thu hồi Thanh Đồng Chi thư, để vào thức hải Tử Phủ, trực tiếp đứng dậy nhảy lên cao, chạy đi với tốc độ nhanh nhất.

Hắn biết lần này động tĩnh quá lớn, ba trăm dặm thiên phạt kiếp vân, quả thực kinh thiên động địa, lần này gây ra thiên tượng quá khủng bố, không thể không cẩn thận.

Đúng y như vậy, hắn vừa mới rời đi không lâu, nơi này xuất hiện từng đợt khí tức đáng sợ, có thần niệm khủng bố quét qua.

- Ủa?Trong hư không chợt vang lên một tiếng nghi ngờ, có ý chí cường đại trút xuống, ầm một tiếng, trời sập đất nứt.

Vèo!Một bóng người cấp tốc lướt qua núi rừng, bỗng khựng lại.

“Nguy rồi!”Cơ mặt Cổ Trần cứng ngắc, nổi da gà, cảm giác ác ý cực đậm ập đến, tay chân lạnh lẽo.

Đó là ý chí cường đại quét qua.

Hắn cảm giác mình bị phát hiện.


Oong!Khoảnh khắc Cổ Trần hãi hùng, trong Tử Phủ truyền đến một tiếng ong ong, Thanh Đồng Chi thư bỗng nhiên bắn ra ánh sáng thần bí, ba nghìn chữ cùng nhấp nháy, đan xen thành một màn ánh sáng bao phủ thân thể của hắn, thậm chí linh hồn.

Cơ hồ trong nháy mắt, Cổ Trần dường như biến mất không còn tăm tích, không còn trong thiên địa này.

Cổ Trần vẫn đứng đó, nhưng không thể cảm ứng được chút nào.

Ầm ầm!Bầu trời chấn động, có ý chí cường đại quét qua.

- Kỳ lạ! Một giọng nói kinh ngạc vang lên, dường như đến từ trên chín tầng trời.

Ý chí kia nhiều lần quét qua mảnh rừng núi này, đáng tiếc không có hắn gì.

Cổ Trần không dám nhúc nhích chút nào, cứng ngắc đứng tại chỗ, trán rịn mồ hôi lạnh, sống lưng lạnh toát.

Một lúc sau, ý chí thần bí biến mất không thấy gì nữa, lúc này Cổ Trần mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thật là đáng sợ.

”Cổ Trần lau mồ hôi lạnh, lòng còn sợ hãi.

Cảm giác vừa rồi rất đáng sợ, ý chí khủng bố không biết kia quét tới, hiển nhiên trước đó đã nhận ra cái gì mới đúng, nhưng cuối cùng vẫn không phát hiện ra hắn.

Cổ Trần thầm hoảng sợ, nếu như bị phát hiện thì thảm rồi.

May mắn Thanh Đồng Chi thư trong thức hải Tử Phủ lại bất ngờ che giấu hắn, giấu ngay trước ý chí của người kia.

Không ngờ Thanh Đồng Chi thư có thể che giấu khí tức của mình, thậm chí che đậy tất cả, khiến Cổ Trần không bị ý chí kia phát hiện.


“Trốn mau thôi!”Cổ Trần lắc người, bùng nổ tốc độ nhanh nhất chuồn mất, nếu không đi thì có lẽ rắc rối to.

Cắm cổ chạy thục mạng, Cổ Trần vòng vo vài vòng mới dám trở lại bộ lạc của mình.

Ngồi trong Thanh Đồng điện, Cổ Trần vẫn còn thấy sợ, tim đập thình thịch, quá kích thích.

Cổ Trần lẩm bẩm:- Phù, ý chí kia là của tồn tại như thế nào, trước mặt nó thì ta thực sự vẫn nhỏ bé như con kiến.

Vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, nhớ lại cảnh đã gặp thật sự cực kỳ mạo hiểm.

Nếu không có Thanh Đồng Chi thư che giấu hắn thì có lẽ đã bị phát hiện rồi.

Oong!Chỉ thấy giữa chân mày Cổ Trần phát sáng, một vệt ánh sáng bay ra, hóa thành một quyển Thanh Đồng chi thư lơ lửng ở trước mắt.

Quyển sách này làm bằng Thanh Đồng, dày chín tấc, có tổng cộng tám mươi mốt trang, mỗi trang rậm rạp chữ.

Ba nghìn chữ, có lẽ đại biểu cho cực hạn ba nghìn đại đạo, đương nhiên có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.

Mặc kệ như thế nào, Cổ Trần xem như hoàn thành tác phẩm kinh thế của mình, đã sáng tạo ra một bộ chữ viết thuộc về bộ lạc thậm chí Nhân tộc.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.