Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 362: Lại Vào Bí Cảnh





Cổ Trần lặng im nhìn hố to trong hẻm núi, suy tư gốc Huyết thụ kia có phải đã bị giết hay không.

Lần này hắn trở về, ôm ý định muốn giết Huyết thụ, nhưng không ngờ Huyết thụ đã không thấy, mơ hồ đoán được có lẽ đã chết.

Cái chết của Huyết thụ có liên quan Tang Nhi, nữ nhân của Hỏa tộc bị linh hồn cổ xưa cường đại đoạt xá, cực kỳ đáng sợ.

Không biết lần sau gặp phải, lấy thực lực của hắn bây giờ có thể trừ bỏ đối phương hay không?Rời khỏi nơi này, Cổ Trần đi hướng phương hướng khác trong bí cảnh.

Lúc trước tuyến đường chạy trốn của Cổ Trần là phương hướng khác trong bí cảnh, bây giờ vừa lúc chọn một khu vực khác tìm tòi một phen, nhìn xem có thu hoạch gì.

Đất đai hoang vu, bầu trời mờ tối không có một chút ánh sáng, dường như toàn bộ thế giới bịt kín một lớp bóng ma u ám.


Tử khí tràn ngập, cho người ta một loại cảm giác âm u lạnh lẽo.

“Không biết trung tâm của bí cảnh này là cái gì?”Cổ Trần vừa đi vừa tự hỏi vấn đề trung tâm bí cảnh.

Không rõ trung tâm của bí cảnh là cái gì, có thể khống chế được không, nếu như có thể luyện hóa trung tâm của bí cảnh, từ đó nắm giữ bí cảnh thì càng tốt.

Khi đã nắm giữ bí cảnh là có thể mở cửa vào bí cảnh ở bất cứ nơi đâu, trực tiếp chuyển về bộ lạc, tương đương với bộ lạc thu được cái bí cảnh này.

Cổ Trần thậm chí hoài nghi, trong tay các tộc Bách Man sơn hoặc nhiều hoặc ít đều nắm giữ một, hai bí cảnh.

Bởi vậy nên Cổ Trần muốn vào bí cảnh một lần nữa, xem xét có cơ hội nắm giữ thế giới bí cảnh này không.

“Phía trước loáng thoáng có một mảnh kiến trúc.

”Cổ Trần đang đi bỗng nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn nơi xa, mơ hồ trông thấy đường nét một mảng lớn kiến trúc.

Cổ Trần lắc người bay nhanh đi, chốc lát sau đến trước một mảnh phế tích.

Nơi này từng có một tòa thành thị phồn hoa, hình dạng to lớn chôn trong đống đổ nát, loáng thoáng có thể thấy chút dấu vết kiến trúc sụp đổ.

Đổ nát thê lương, vùi lấp trong bụi bặm lịch sử.

Cổ Trần đi trong đống đổ nát, giẫm lên xương vụn dưới đất, không rõ ràng nơi này đã từng xảy ra chuyện gì, vì sao có nhiều hài cốt như thế.

Thêm vào hắn rất tò mò, trong bí cảnh trừ Huyết thụ ra còn có sinh vật khác tồn tại sao?Đống phế tích này quá lớn, Cổ Trần rất khó tưởng tượng cảnh tượng phồn hoa ngày xưa.


Chính giữa phế tích có một tòa thần điện khổng lồ đứng thẳng ở nơi đó, tuy rằng sụp xuống hơn một nửa, nhưng vẫn có thể nhìn ra quá khứ to lớn và thần thánh.

- A?Khi trông thấy thần điện tàn phá kia, Cổ Trần nhíu mày lại, bỗng nhiên cảm ứng luồng dao động kỳ dị, nếu không phải linh hồn cường đại thì có lẽ không phát hiện ra.

“Bên trong thần điện kia có dao động khác lạ.

”Cổ Trần hai mắt sáng lên, lập tức nhảy người lên bay đi, chớp mắt đã đến trước thần điện đổ nát.

Tòa thần điện cổ xưa này xây bằng nham thạch mạnh mẽ không biết tên, thần điện màu xám đen lộ ra khí tức khiến người tim đập nhanh.

Dường như bên trong ở một Tà Thần, cho người ta thật sâu bất an.

Bốn phía tràn ngập khí tức bất tường, khiến Cổ Trần cảnh giác.

Hắn từng bước một cẩn trọng đạp trên bậc thang đá sứt mẻ đi tới trước thạch điện to lớn sụp đổ, khí tức thê lương ập vào mặt, kinh sợ tâm thần.

- Nơi này từng có sinh linh gì ở lại?Cổ Trần tự lẩm bẩm, mang theo vài phần thận trọng cùng nghi vấn, từng bước đi vào thần điện đổ nát.

Hắn muốn nhìn một chút nơi này ẩn giấu cái gì, hắn đi tới nơi này thì rõ ràng cảm giác được dao động kỳ dị kia càng ngày càng mãnh liệt.

Thần điện sụp đổ, bên trong chất đầy rác rưởi, đá, đống đổ nát nằm ngang ở trước mặt.

May mà thần điện to lớn, có một phần không sụp đổ, dọc theo những con đường còn chưa bị chôn vùi đi vào, xuyên qua từng tòa thạch điện rách nát.

Cuối cùng, Cổ Trần đứng trước một tòa chủ điện ở giữa thần điện.


Nơi này là tòa thạch điện duy nhất không bị tổn hại quá nhiều, thạch điện xung quanh đều rách nát không còn hình dáng, chỉ có nơi này còn giữ lại hình dáng ngày xưa.

Một tòa thạch điện hoàn chỉnh đập vào mắt.

“Dao động kia ở bên trong.

”Cổ Trần nheo mắt, xem xét tòa thạch điện phong cách cổ xưa trước mắt tỏa ra khí tức cẩn trọng, cổ xưa, thê lương, như một cuộn tranh sử thi chậm rãi mở ra.

Cổ Trần đi đến trước thạch điện, hít sâu một hơi, hai tay nhẹ nhàng nhấn một cái, dồn sức đẩy, cửa đá ầm ầm chấn động, tiếng vang truyền khắp các phương.

Hai cánh cửa đá cực nặng chậm rãi bị đẩy ra, luồng khói đen từ trong thạch điện bay vào mặt.

Ầm ầm ầm ầm ầm!Cửa đá mở ra, khói đen ập vào mặt.

m u lạnh lẽo, bất tường!Bùm!Cổ Trần hơi biến sắc mặt, không kịp phản ứng, thân thể bị sức mạnh vô hình đánh bay ra ngoài, bay ra mười mấy thước đụng vào cột đá rách nát.

Phế tích rung rinh, mảng lớn đá vụn tro bụi rớt xuống.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.