Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 383: Đại Chiến Thảm Liệt Hạ





Trên núi, một đám người yên lặng chăm chú tình huống chiến trường, bị cảnh tượng trước mắt rung động mạnh.

Nhân tộc biểu hiện ra sức chiến đấu cường đại và con bài chưa lật quả thực khiến người ta khiếp sợ, khó mà tin.

Đỉnh núi, cường giả trẻ của Kim tộc giọng điệu trầm trọng gằn từng chữ nói ra cái nhìn của mình:- Thạch Thiên cùng Mông Lôi sắp thua.

Thạch Thiên và Mông Lôi hợp sức, nhưng sắp thua.

Ầm!Quả nhiên là vậy, người này vừa dứt lời thì tình huống ba người chém giết trên chiến trường phát sinh biến hóa.


Thạch Thiên sơ sẩy một chốc bị Cổ Trần hóa Thanh Đồng thành cự nhân một quyền đánh vào mặt, vỡ ra tại chỗ, máu thịt văng tung tóe, thân thể bị đánh bay ra ngoài.

“Nguy rồi!”Trông thấy Thạch Thiên bị trọng thương bay ra, Mông Lôi thầm nghĩ trong lòng không ổn, đang muốn tránh ra, một nắm tay xanh mông lung đã dán sát mặt hắn.

Keng một tiếng, Thanh Đồng cự nhân bị sức mạnh lớn đụng bay ra ngoài, trượt mấy chục thước mới dừng lại.

Cổ Trần đứng lên xem xét, ánh mắt sâu thẳm, nhìn một Hoàng Kim cự nhân đột nhiên xuất hiện, hắn khá bất ngờ, sao đột nhiên lao ra một Hoàng Kim cự nhân?- Kim Ngọc, là ngươi?Mông Lôi kinh ngạc đánh giá người tới, đột nhiên chen chân vào đánh bay Cổ Trần ra ngoài, cứu hắn một lần.

Người đến là thiên kiêu của Kim tộc, Kim Ngọc, trước đó cùng Mông Lôi từng có vô số lần giao phong, hai người kết thúc ngang tay.

Trước khi đến nơi này hai người từng đánh một trận, kết quả vẫn là không phân thắng thua.

Nhưng không ngờ, Kim Ngọc đột nhiên giết ra, cứu Mông Lôi một lần, khiến Mông Lôi trong lòng có chút khó chịu, hai người dù sao là đối thủ cạnh tranh.

Nhưng bây giờ ngược lại được Kim Ngọc cứu, trong lòng Mông Lôi đương nhiên khó chịu.

Kim Ngọc hừ lạnh, có chút bất mãn nói:- Mông Lôi, ngươi quá kém, một tiểu tử Nhân tộc cũng không bắt được?Người Kim Ngọc tỏa ánh sáng vàng, thân thể hoàng kim cao mười chín thước giống như một Hoàng Kim cự nhân đúc bằng hoàng kim, trên người lóe từng hoa văn màu tím.

- Kim Ngọc, không ngờ ngươi cũng tới.


Lúc này, Thạch Thiên bước nhanh trở về.

Thiên kiêu ba tộc đứng chung một chỗ, một cự nhân nham thạch toàn thân trong suốt, một Hoàng Kim Bỉ Mông, một Hoàng Kim cự nhân.

Ba cự nhân đứng ở đó, tỏa ra vô cùng áp lực, mang đến uy áp khủng bố cho người ta.

- Ui!- Lại một tên nữa đi ra?- Tộc trưởng có thể ngăn cản sao?Trên tường thành, số lớn tộc nhân cùng chiến sĩ kinh hoàng, nhìn ba cự nhân khủng bố ở ngoài thành, lòng chùng xuống, âm thầm lo lắng.

Tộc trưởng của bọn họ có thể ngăn cản ba vị tuyệt thế thiên kiêu của ba tộc không?- Thì ra là Kim tộc.

Cổ Trần đứng ở nơi đó, tuy giật mình nhưng cũng không khẩn trương, ngược lại trong lòng dâng lên chiến ý mạnh mẽ, cực kỳ nóng cháy.

Ba người thì sao, đã đến thì đánh một trận, một tên cũng đánh, hai tên cũng chiến, ba tên cũng không ngán.

Kim Ngọc quay người lại, đôi mắt bắn ra tia sáng vàng nhìn thẳng Cổ Trần:- Tiểu tử Nhân tộc, ngươi tên là gì? Phải công nhận ngươi khiến ta rất kinh ngạcBa người âm thầm vây quanh Cổ Trần, ba phương hướng, khóa chặt hắn, hôm nay dù thế nào cũng phải giết thanh niên Nhân tộc này.

Hắn quá cường đại, quá mức yêu nghiệt.

Tên này hoàn toàn là lấy một địch hai, lại còn suýt đánh thắng bọn họ, nếu không phải Kim Ngọc đột nhiên gia nhập thì họ có lẽ đã bị thương nặng, bị áp chế.


- Muốn lấy nhiều khi ít?Cổ Trần cười lạnh, vẻ mặt khinh thường.

Lời này kích thích Thạch Thiên, Mông Lôi, Kim Ngọc.

Ba người đều là niềm tự hào của tộc mình, thiêu kiêu một thế hệ, rất là kiêu ngạo.

Chưa bao giờ ngờ rằng sẽ hợp sức đối địch, nhưng Cổ Trần mang đến áp lực cùng uy hiếp quá lớn cho họ, sức cá nhân không thể hạ được đối phương, ngược lại bị trấn áp.

- Dù ba ngươi hợp sức thì sao chứ? Ta, Cổ Trần, chưa bao giờ sợ chiến, muốn chiến liền chiến, một mình ta vẫn có thể đánh chết các ngươi!Cổ Trần nói dõng dạc, toát ra tự tin dày đặc, tư thái và lòng tin của cường giả phô bày ra, Quang mang Thanh Đồng bao trùm thân thể, ý chí và niềm tin mạnh mẽ, bất khuất tin phục.

- Cổ Trần?- Rất tốt, ngươi thật sự là cuồng vọng!Kim Ngọc tức giận, tuy không muốn hợp sức, tuy cảm giác mất mặt, nhưng Nhân tộc tên Cổ Trần này quá nguy hiểm, nhất định phải trừ bỏ mới có thể yên lòng.

Nếu không thì toàn bộ Bách Man sơn, trong thế hệ trẻ chỉ có ba người bọn họ mạnh nhất, còn ai có thể trấn áp Cổ Trần?Một vài thiên kiêu chủng tộc như Xà tộc, Lang tộc thì không có mặt ở đây, ba người mà không kịp trấn giết yêu nghiệt Cổ Trần này thì có lẽ tương lai chính bọn họ sẽ bị trấn giết.

- Mặc kệ như thế nào, hôm nay, ngươi phải chết!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.