Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 400: Lửa Giận Từ Tam Tộc





Bầu không khí hiện trường nặng nề, không khí nặng nề đến mức sắp đông lại.

Ở trong đại điện, chỉ có duy nhất tế tự Tát Mãn của Thú nhân tộc là còn đứng, toàn thân phủ áo đen, cúi thấp đầu không nói lời nào.

- Tế tự, ngươi nói cho bổn tọa nghe, ba nhi tử của bổn tọa đều đã chết hết rồi sao?Trên chủ vị đại điện, bóng người cao to trầm thấp mở miệng, một đôi mắt lộ ra ánh sáng đỏ tươi, thô bạo, tàn nhẫn.

Hắn chính là tộc trưởng Thú nhân, Mông Liệt.

Trong lúc bế quan, đột nhiên bị tế tự Tát Mãn đánh thức, đang trong giây phút mấu chốt nên không thể xuất hiện, chỉ có thể ngưng tụ một hóa thân đi ra, lại nghe thấy ba nhi tử của mình là Tam điện hạ Mông Nhĩ, Nhị điện hạ Mông Lỗ, Đại điện hạ Mông Lôi đều đã chết hết.


Chết hết!Ba nhi tử, hơn nữa còn là ba nhi tử có thiên phú huyết mạch cao nhất, tiềm lực tốt nhất, toàn bộ ra đi hết.

Ngươi nói đã chết hai người thì cũng thôi đi, đằng này đại nhi tử là Mông Lôi mà hắn coi trọng nhất thế mà cũng chết đi?Điều này không thể không khiến hắn tức giận, Mông Lôi là đại nhi tử mà hắn yêu thương nhất, quan tâm nhất, coi trọng nhất, càng là niềm hy vọng của hắn.

Không nghĩ đến chỉ một lần bế quan lại nghe tin ba đứa nhi tử đã mất, suýt chút nữa khiến hắn phát điên.

Mắc dù tộc trưởng Thú nhân Mông Liệt còn rất nhiều con nối dòng, nhưng ba nhi tử tốt nhất trong chớp mắt đã ra đi, khiến lửa giận trong lòng hắn cháy hừng hực.

- Nói, là kẻ nào?Mông Liệt hét lớn, chấn đại điện rung bần bật.

Dù mạnh như tế tự Tát Mãn cũng không dám thở mạnh, có thể tưởng tượng Mông Liệt phẫn nộ tới mức nào, khí thế toàn thân ngập trời, nhiều cường giả Thú nhân cao tầng bị đè ép đến nỗi run cầm cập.

Thú nhân chết ở bên ngoài là một trong những cao tầng của Thú tộc, người bảo hộ, người tùy tùng của Đại điện hạ bị Mông Liệt dùng một chưởng cứng rắn đánh chết.

Ngươi nói nhi tử của ta đã chết hết, thế kẻ tùy tùng như ngươi còn có tác dụng gì nữa.

Không phải nên đi theo Đại điện hạ, bảo hộ hắn sao, thế mà lại để hắn chết.

Tuy là do nguyên nhân đại nhi tử của hắn kiêu ngạo, không cần người tùy tùng đi theo, dù sao đại thanh tẩy đối với Nhân tộc cũng chỉ là một chủng tộc cấp bậc thấp không có cao thủ nào.


Nhưng bây giờ thì hay rồi, người cũng đi luôn.

- Là Nhân tộc!Tế tự Tát Mãn cúi đầu, giọng nói khàn khàn.

Hai tay hắn trực tiếp nâng lên một quả cầu ánh sáng đỏ máu.

Mông Liệt vẻ mặt lạnh lẽo nhận lấy quả cầu ánh sáng, rót vào một luồng ý chí, lập tức hiện lên từng hình ảnh, đó là cảnh tượng trận đại chiến với Hoang Cổ bộ lạc.

Khi nhìn thấy ba người Mông Lôi, Kim Ngọc và Thạch Thiên hợp lực đại chiến với Cổ Trần, Mông Liệt không nhịn được ánh mắt bắt đầu dao động, khí tức sôi trào.

Kim Ngọc ngã xuống, cuối cùng Mông Lôi chạy trốn, ở trong một mảnh núi rừng đột nhiên gặp phải một làn khói đen quỷ dị, bị kéo vào một cái hang động, sau đó! Không còn sau đó nữa.

- Khói đen ở khúc cuối cùng là thứ gì?- Ngoài ra, sao Nhân tộc lại có yêu nghiệt như vậy?Mông Liệt lạnh giọng hỏi.

Hắn không thể tin nhi tử của mình hợp tác với thiên kiêu Kim Ngọc của Kim tộc, thiên kiêu Thạch Thiên của Thạch tộc, ba người hợp sức lại thế mà vẫn không đánh thắng một Nhân tộc?Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn mặt mũi nào nữa?“Nhân tộc, yêu nghiệt? Tốt, tốt lắm!”Mông Liệt vẻ mặt âm trầm, sát ý dâng trào, thiếu chút nữa bất chấp đang bế quan, trực tiếp dùng bản thể xuất quan đi bắt Cổ Trần về.

- Tế tự, bổn tọa cho ngươi thời gian một tháng, phải bắt được đầu sỏ gây họa đến trước mặt bổn tọa, bằng không, ngươi tự đưa đầu mình tới đây.


Mông Liệt thô bạo độc đoán, truyền đạt ý chí của mình, nói một câu không cho phép nghi ngờ.

- Vâng, tộc trưởng!Tế tự Tát Mãn khom người khàn giọng lĩnh mệnh, không dám chống đối, bởi vì Mông Liệt thật sự bị chọc giận, nếu hắn chống đối không tuân theo, đối phương có khả năng sẽ trực tiếp làm thịt hắn.

- Bổn tọa đang trong phút mấu chốt Niết Bàn, không cho phép quấy rối, nếu không, chém không tha!Mông Liệt hừ lạnh, đứng dậy vung tay lên, thân thể dần hóa thành hư ảnh rồi biến mất.

Đây chỉ là một hóa thân, không thể làm gì được, hơn nữa cũng không dám làm bậy, bởi vì bản thể của hắn đang ở thời khắc mấu chốt Niết Bàn, không được phép xảy ra một chút sơ sót gì.

Bởi vì những điều này nên chỉ có thể nhịn xuống lửa giận, không tự mình đi bắt giết Cổ Trần, ra lệnh kêu tế tự Tát Mãn đi bắt về đây.

Bất cứ chuyện gì cũng không thể quan trọng bằng việc hắn Niết Bàn, một ngày nào đó thành công bước qua, hắn sẽ vượt qua Chiến Thể cảnh, thành tựu Vương giả Niết Bàn.

Khi đó, hắn mới thật sự là Thú vương, mới có thể trở về vương tộc, trở thành ngôi sao mới sáng chói của Bỉ Mông vương tộc.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.