Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 408: Một Tiễn Diệt Hồn





Chỉ nghe một tiếng phụt trầm đục, thân thể của Huyết báo đứng đờ, hai mắt dần ảm đạm, trong chớp mắt biến thành màu xám trắng, nó ngã thẳng xuống.

Ầm!Huyết báo ngã xuống đất, dâng lên từng đợt khói bụi, hiện trường hoàn toàn tĩnh lặng, những mãnh thú khác hoảng sợ nhìn, Huyết báo sớm đã không còn thở nữa.

Nó đã chết.

Trên người Huyết báo không có một vết thương nào, đã thực sự chết đi, ý chí linh hồn bị một mũi tên tiêu diệt, chết tại chỗ.

Chỉ để lại một cái thi thể toàn thân huyết khí mênh mông.


- Grao!Từng đầu mãnh thú Man long, Cự Xỉ long, Long tượng, Long tê ở xung quanh đều sợ hãi thụt lùi, kinh hoàng nhìn con Huyết báo kia.

Chúng nó không thể tin được, Huyết báo vậy mà lại chết đi.

- Grao, hù chết bản vương.

Bạo long xoay người, chưa tỉnh hồn, nhìn Huyết báo chết đi, đây là thuộc hạ trinh sát đắc lực nhất của nó.

Không nghĩ tới lại bị một Nhân tộc dùng một mũi tên tiêu diệt ý chí linh hồn, chết quá thảm, Huyết báo đáng thương hoàn toàn không nghĩ tới chính mình cứ như thế ra đi.

- Chết tiệt, là đứa nào nói Nhân tộc yếu đuối ngon miệng hả?Bạo long gầm lên giận dữ, có vẻ rất tức giận, giống như bị lừa gạt.

- Đại! Đại! Đại vương.

Cự Xỉ long nơm nớp lo sợ nói:- Là Thú nhân nói, bọn chúng nói Nhân tộc yếu đuối ngon miệng.

- Thú nhân chết bầm, dám lừa gạt bản vương?Bạo long tức giận dâng trào.

Nó bỗng giật thót tim nhìn bóng người cao ngạo cường thế trên tường Thanh Đồng thành, trong tay cầm một cây chiến cung rung lên vù vù, làm nó sợ đến mức sắp nứt cả tim gan.


Mụ nội ngươi, cái này mà gọi là yếu đuối ngon miệng hả? Quả thật là hù chết rồng rồi.

Mũi tên khi nãy thiếu chút nữa đã tiêu diệt linh hồn của nó, nếu không phải vào phút mấu chốt nó bùng nổ lực lượng huyết mạch Long tộc tránh thoát thì có thể đã ngã xuống rồi.

- Vạn thắng!- Tộc trưởng thần uy!Trên tường thành bùng nổ tiếng hò reo, vô số chiến sĩ sôi trào, hò hét, sóng âm cuồn cuộn, khiến nhiều mãnh thú ở bên ngoài sợ đến mức có chút rối loạn.

Oong!Lúc này ở trên tường thành, Cổ Trần lại giương cung lên, ý chí linh hồn cường đại rót vào, ngưng tụ ra một mũi tên nhọn khủng bố, sát ý phun ra nuốt vào, gắt gao khóa chặt đầu Bạo long kia.

- Nữa hả?Bạo long sợ hãi hét to, vẩy rồng toàn thân rào rào dựng đứng.

Nó trợn to hai mắt, giận dữ hét lên:- Nhân tộc, ngươi muốn làm gì thế hả, bản vương chỉ là đi ngang qua thôi, ngươi định không chết không ngừng với bản vương sao?Trên tường thành, đám người Cổ Trần nghe thấy thế thì sửng sốt, hơi kinh ngạc nhìn đầu Bạo long này, cảm thấy kỳ kỳ, ngươi mang theo một đống mãnh thú tới đây không phải là vì tấn công chúng ta sao?Nghĩ vậy, hắn tập trung ý thức vào đối phương, híp mắt, hừ lạnh nói:- Ngươi mang theo một đám mãnh thú tới bộ lạc của ta, vậy mà còn có mặt mũi nói không chết không ngừng, hôm nay, e là ngươi khó thoát khỏi cái chết.

- Grao, bản vương không biết bộ lạc của ngươi ở chỗ này, chỉ ngửi thấy mùi mỹ vị nên tới thôi, rồi ngươi muốn gì hả, không chết không ngừng?Bạo long gào thét nóng nảy, vô cùng tức giận, trong mắt lộ ra tia sáng thô bạo, tàn nhẫn, còn có xảo trá.

Nó sợ, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng không còn cách nào khác, người này cho một loại cảm giác quá nguy hiểm, không thể trêu vào, không thể trêu vào được.

Đám tiểu đệ mãnh thú khác ở bên cạnh, từng con nhìn Bạo long, nhìn về phía đại vương bên mình, đây là đại vương hung ác tàn bạo, hung uy hiển hách của chúng nó sao?- Chẳng lẽ đại vương bị ngu người rồi?Cự Xỉ long nhỏ giọng thầm thì một câu.


Man long ở bên cạnh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thật thà nói:- Ta cũng không biết nữa, không phải chúng ta tới tấn công bộ lạc Nhân tộc này sao?- Câm miệng!Bạo long quát tháo một tiếng, hung tợn trợn mắt với hai tiểu đệ của mình, trong lòng giận dữ, hận không thể há miệng cắn chết chúng nó.

Hừm, rõ ràng đang phá rối bản vương, trở về sẽ chỉnh các ngươi sau.

Nó trong lòng thầm hận, đều tại con Huyết báo kia, thế mà dám nói dối là Nhân tộc rất yếu đuối, rất ngon miệng, bây giờ thì hay rồi, cỡi trên lưng rồng khó xuống.

Cái tên Nhân tộc trước mặt đó quá kinh khủng, quá nguy hiểm, loại sát khí xuyên thấu linh hồn này khiến nó trong lòng hoảng sợ.

- Nếu đã tới thì hãy đánh với ta một trận nào, ngươi thắng thì ta thả ngươi rời khỏi đây, nếu ngươi thua, ở lại đây thôi.

Ánh mắt Cổ Trần lóe lên, đầu óc suy nghĩ nhanh, hiển nhiên coi trọng đầu Bạo long này.

Đừng hiểu lầm, đó là coi trọng thực lực cường đại của đầu Bạo long đó, con này còn là vương của một đám mãnh thú, có vẻ như thống lĩnh một nhóm lớn mãnh thú.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.