Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 453





Tiếp theo tất cả bọn họ quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy, không người nào dám lên tiếng, chỉ dám lặng lẽ đánh giá những đồng loại đột nhiên xâm nhập này.

Tại sao nhân tộc lại dám xâm nhập bí cảnh Xà tộc?- Mọi người đứng lên đi, không cần sợ hãi.

Cổ Trần nhìn vô số nô lệ nhân tộc quỳ ở nơi đó, trong lòng thở dài, đều là nhân tộc gặp nạn và người trong tộc.

- Chư vị tộc nhân, Xà tộc đã bị ta tiêu diệt, Xà Vương, Xà Mẫu đã bị ta tru sát, các ngươi tự do rồi.

Một câu nói làm rung động trái tim của tất cả mọi người, cả đám ngẩng đầu lên, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ nhìn hắn, trong mắt còn lộ ra một loại cảm giác không tin và do dự.


Xà tộc, bị tiêu diệt rồi sao?Không có thể trách bọn họ, kỳ thật bị nuôi nhốt ở nơi này, đã sớm không có hi vọng, dù là ai cũng không cách nào chạy thoát, chỉ có thể bị Xà tộc nuôi nhốt, thỉnh thoảng bị ăn một bộ phận.

- Tiểu Hắc, trước tiên mang bọn họ ra ngoài đi.

Cổ Trần bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi Hắc Thổ đến đưa những tộc nhân bị nô dịch này đi ra ngoài, cẩn thận giải thích một phen, để bọn họ tận mắt nhìn thấy có phải Xà tộc bị tiêu diệt hay không.

Sau khi kiểm kê sơ qua, nơi này có ít nhất mấy chục vạn nô lệ nhân tộc bị bắt tới nuôi nhốt.

Nhìn từng cái dược viên và dược tài trong bí cảnh, trong lòng Cổ Trần vui sướng, thật sự là một món hời.

Toàn bộ gia sản Xà tộc đều ở nơi này, đánh chiếm Xà tộc, dứt khoát tiêu diệt lực lượng Xà tộc, chiếm cứ bí cảnh, tự nhiên tài sản thuộc về Cổ Trần.

Khỏi cần phải nói, chỉ là các loại dược tài, linh vật bên trong bí cảnh đã có thể cung cấp cho tất cả mọi người bộ lạc.

Không nói tới còn có Kim Xà quả trân quý hơn, loại linh quả đẳng cấp cao này, tràn đầy linh khí, dược tính mạnh mẽ, ăn vào có thể thối luyện thể phách, tăng cường tiềm lực, đề cao thực lực! vân! vân.

Cổ Trần đi thẳng tới Xà Vương cung, nhìn cung điện khổng lồ trước mắt thì lắc đầu, Xà Vương thật biết hưởng thụ.

Trong Xà Vương cung, có không ít đồ tốt, Cổ Trần phát hiện một số đứa trẻ nhân tộc đang bị cầm tù.


- Dược Nhân sao?Hai mắt Cổ Trần nhíu lại, sát ý bành trướng.

Chỗ sâu trong Xà Vương cung, vậy mà giam cầm nhiều đứa trẻ nhân tộc, từng đứa hai mắt ngốc trệ, không có chút thần thái nào, toàn thân tản ra mùi thuốc cùng linh khí nồng đậm.

Đây chính là một đám Dược Nhân, bị Xà tộc luyện thành dược vật hình người.

- Dị tộc tàn nhẫn, sớm muộn cũng có một ngày khiến cho các ngươi nhận lại huyết tinh ở trên người nhân tộc.

Cổ Trần nhìn vô số trẻ con nhân tộc trong Xà Vương cung gằn từng câu từng chữ, từng cái từng cái bị luyện thành Dược Nhân, mất hồn, mất trí, toàn bộ biến thành một đám đại dược hình người.

Tóm lại nhóm trẻ này đã bị hủy đi, đã không có hồn phách của mình.

Có ai có thể tưởng tượng được, dưới sự thống trị vô số năm của Man Hoang dị tộc, nhân tộc có bao nhiêu người gặp phải tai hoạ và kiếp nạn bi thảm như này?Cổ Trần không cách nào tưởng tượng ra, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được, trước đó những đứa bé này là một đám trẻ hoạt bát, tràn ngập hi vọng của nhân tộc.

Chúng nó gánh vác lấy hi vọng đời sau của bộ lạc, nhưng lại bị dị tộc bắt đến luyện thành bộ dạng này, chỉ có thể bị ăn, hoặc là ba năm sau trực tiếp sụp đổ mà chết.

Đây chính là tương lai đen tối và thê thảm của chúng.


Cổ Trần đếm rõ từng đứa, nơi này có tổng cộng hơn một vạn hai ngàn đứa bé nhân tộc, toàn bộ bị luyện thành Dược Nhân.

Không biết trong quá trình này Xà tộc đã ăn hết bao nhiêu, nói chung, hiện tại nơi này có nhiều như vậy, còn số không thấy được, chết đi, bị ăn, hoặc là luyện dược thất bại thì không cách nào tính ra.

Nợ máu chồng chất, ai có thể rửa sạch cho nhân tộc?- Sớm muộn gì cũng phải rửa sạch tất cả sỉ nhục trên người nhân tộc!Vẻ mặt Cổ Trần lạnh lẽo, quyết định mang toàn bộ những đứa trẻ này về, để chúng ở chung với nhóm trong Tổ Lăng lúc trước, luyện bọn chúng thành binh khí.

Chỉ có như vậy, mới có thể đảm bảo bọn chúng không sụp đổ mà chết, tương lai còn có được năng lực tru sát dị tộc, rửa sạch thống khổ và sỉ nhục bọn chúng đã nhận.

Cổ Trần quay người không nói lời nào, sắc mặt âm trầm, trên thân tràn ngập một cỗ sát khí băng lãnh, khiến người ta không dám tới gần.

Trong trung tâm đại điện Xà Vương cung, có một khối ngọc bia lơ lửng giữa không trung, tản ra ánh sáng mông lung, thần bí khó lường.

Hắn đánh giá khối ngọc bia này, tâm tư hơi động:- Có lẽ đây chính là trung tâm bí cảnh rồi, không biết luyện hóa nó có thể khống chế được cái tiểu bí cảnh này hay không?Nghĩ tới đây, Cổ Trần động tâm.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.