Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 597





Bởi vì tu vi của hắn sâu không lường được, đã vượt qua phụ thân Long Chiến của mình, hiện giờ cảm nhận được một cỗ lực lượng không cách nào kháng cự nổi, nâng mình dậy, tất nhiên là rất khiếp sợ.

Điều này chứng tỏ, thực lực chân chính của Cổ Trần đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn, chẳng trách lại có thể chém giết ba vị Vương giả dị tộc.

Thật ra Thạch Nhân Vương là do Thanh Y giết chết, nhưng bọn họ đều không biết.

- Cảm ơn tộc trưởng!Hai người Long Chiến và Long Uyên cùng nhau cúi người, hoàn toàn kính phục.


Mấy chục vạn người phía sau cũng đứng dậy theo, cả đám đều mang tâm trạng phức tạp, kích động, vui mừng, được chứng kiến việc quan trọng bậc này, lại còn có thể tự mình tham dự vào, bọn họ thật sự cảm thấy vinh hạnh.

- Hoan nghênh tất cả tộc nhân của Long Ngao bộ lạc, cảm tạ chư vị đã nguyện ý cống hiến một phần lực lượng của mình vì thái bình thịnh vượng của Nhân tộc.

- Ta ở đây, bái tạ chư vị!Cổ Trần nói xong thì hơi cúi người bái tạ, lập tức khiến tất cả mọi người của Long Ngao dõi theo, trong lòng bọn họ đều cảm thấy vô cùng cảm động.

Cái cúi đầu này, đã trực tiếp thu phục được phần lớn tộc nhân của Long Ngao bộ lạc, khiến Long Chiến và Long Uyên vô cùng khâm phục, hai người nhìn nhau cười khổ.

Đúng vậy, bọn họ thừa nhận, bản thân thật sự không bằng Cổ Trần.

- Chẳng trách hắn lại có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, ta thật sự kém hắn quá nhiều.

Trong lòng Long Uyên yên lặng thở dài một tiếng.

Nếu bảo hắn làm giống như Cổ Trần, hắn không làm được, thân là Thiếu tộc trưởng, là cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ của Long Ngao bộ lạc, tất nhiên hắn có kiêu ngạo của bản thân.

Bảo hắn học theo Cổ Trần, hắn tuyệt đối không làm được, đây có lẽ là điểm khác biệt giữa hai người.


Nhưng đối với Cổ Trần mà nói, đây chỉ là lễ nghi cơ bản mà thôi, người hiện đại ai cũng biết điều này, có thể thu phục lòng người, bái lễ một cái thì có gì không ổn?- Hôm nay, là một ngày quan trọng của Hoang Cổ bộ lạc chúng ta, cũng là ngày quan trọng của Nhân tộc trong Bách Man sơn!- Chúng ta, đã đánh bại tất cả dị tộc trong Bách Man sơn, thoát khỏi kiếp nô dịch, bị áp bách, bị giết hại, từ nay về sau, trong Bách Man sơn sẽ không còn dị tộc uy hiếp nữa.

- Chúng ta có thể kiêu ngạo nói rằng, trong Bách Man sơn, Nhân tộc xưng vương!Rầm!Câu nói này vừa phát ra, dường như đã đốt cháy cả hiện trường.

- Nhân tộc xưng vương!- Tất thắng! Tất thắng! Tất thắng!Bầu không khí ở hiện trường sôi trào, hơn hai trăm vạn người cao giọng hò hét, từng đạo huyết khí ngưng tụ xông thẳng lên trên bầu trời, đánh tan hết mây đen đang bao phủ.

Khí huyết cuồn cuộn, ngút trời, khuấy động khắp nơi, tạo nên một làn sóng mạnh mẽ, khiến tất cả sinh linh trong phạm vi mười vạn dặm quanh Bách Man sơn đều vì thế mà choáng váng.

Sức mạnh ấy không gì có thể ngăn cản nổi, niềm tin và ý chí hội tụ, tuyên cáo Nhân tộc đã trở thành chúa tể của Bách Man sơn.

Ở nơi này, Nhân tộc xưng vương!- Nhân tộc xưng vương!Sắc mặt Long Uyên cũng rung động, hắn yên lặng nhìn về phía Cổ Trần trên đài cao không nói gì, trong mắt lóe lên từng tia sáng, vô cùng nóng bỏng.

Giây phút này, đột nhiên hắn hiểu được, vì sao Cổ Trần lại có thể sáng tạo cục diện thịnh thế như ngày hôm nay.

Hơn hai trăm vạn người có mặt ở hiện trường, tất cả đều hò hét hoan hô chừng mười phút đồng hồ, sau đó bầu không khí mới dần dần lắng lại, vô số người trở nên kích động, phấn khởi, không thể đè nén cảm giác vui sướng kia.

Có rất nhiều người hai mắt ngấn lệ, khóc như mưa, nước mắt không nhịn được chảy xuống, do bọn họ vui vẻ, cũng có chút đau lòng, tâm trạng rất phức tạp.


Hai mắt Cổ Trần bình tĩnh đảo qua vô số tộc nhân của bộ lạc đang đứng bên dưới, cuối cùng ưỡn ngực, trong lòng sinh ra cảm giác kiêu ngạo vinh dự.

- Dâng rượu lên!Sau khi hắn ra lệnh một tiếng, hai chị em Li, Lạc ôm một vò rượu tới, đổ đầy một cái chén rượu bằng Thanh Đồng.

Hắn nhận lấy chén rượu, hai tay từ từ giơ lên cao, khuôn mặt trang trọng nghiêm túc, ánh mắt của tất cả mọi người cũng tập trung vào trên đài cao.

- Chén rượu này, ta kính tất cả tộc nhân của bộ lạc, nhờ có sự cố gắng, sự sáng tạo của các ngươi, bộ lạc mới có thể đạt được thành tựu vĩ đại như ngày hôm nay.

Nói xong, Cổ Trần uống một hơi cạn sạch, hai chị em Li và Lạc ở bên cạnh lập tức bước đến đổ đầy một chén Huyết Tửu khác.

Cổ Trần lại giơ cao chén rượu lên lần nữa, mặt đầy trang trọng nói:- Chén rượu này, ta kính tất cả các chiến sĩ đã kiên trì đi con đường này, đổ máu vì bộ lạc cường thịnh, vì Nhân tộc thịnh thế thái bình, không có sự cố gắng của các ngươi, sẽ không có bộ lạc ngày hôm nay.

- Các ngươi, là công thần, là anh hùng của bộ lạc!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.