Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 640





Hư không nổ tung, vô số tia sáng tràn vào hư vô, trong chớp mắt, vùng cấm khu trong Bách Man sơn đã biến mất sạch sẽ, phạm vi ba nghìn dặm lập tức bị dọn sạch.

Chỉ trong nháy mắt, tất cả đều trở lại bình thường, giống như từ trước đến giờ cấm khu không hề tồn tại vậy.

- Hả?Cổ Trần kinh nghi nhìn lại, hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng đáng sợ, nhưng rất nhanh đã biến mất, hắn kinh ngạc trực tiếp thi triển U Linh Nhãn nhìn thử.

Kết quả trông thấy được bán kính ba nghìn dặm giữa trung tâm Bách Man sơn tất cả đều biến mất, mặt đất trụi lủi, núi lớn, rừng cây… Toàn bộ đều biến mất không thấy đâu nữa.

Chỉ để lại một mảnh đất trơ trụi, ở nơi đó vẫn còn lưu lại một chút khí tức khủng bố, điều này khiến Cổ Trần có chút bất ngờ.


- Vừa rồi, thứ gì đã chạy trốn nhỉ?Cổ Trần kinh ngạc nói thầm.

Huyền Vô Cực càng hoảng sợ hơn, vừa rồi rõ ràng hắn cảm nhận được một khí tức đáng sợ, giống như có tồn tại cường đại nào đó trực tiếp trốn vào trong hư không.

Hơn nữa còn cuốn theo khu vực ba nghìn dặm ở trung tâm Bách Man sơn, tất cả đều biến mất không thấy tung tích.

- Lão già kia, vậy mà lại chạy trốn.

Trong thần miếu ở trung tâm Man Hoang bình nguyên, một giọng nói truyền ra ngoài, trong giọng nói ấy mang theo chút kinh ngạc.

- Lão già này, bị hung nhân kia dọa chạy sao?Một câu nói như vậy truyền đến từ bên trong hắc vụ, tử khí cuồn cuộn tràn ngập khắp nơi, lực lượng bất tường phun trào, lộ ra một đôi mắt lạnh lùng u ám, khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.

- Quả nhiên, tên này đúng là tai tinh, không thể trêu vào.

Một khắc sau, một tiếng thở dài truyền đến từ bên trong hắc vụ, hắc khí phun trào ngập trời, bao vây lấy khu vực này, dường như chỉ trong tíc tắc đã mất tung tích.

- Đi thôi, không thể ngốc ở Bách Man sơn này được nữa, vẫn nên về hư không chiến trường cho thoải mái.

Giọng nói khó hiểu kia truyền đến, sau đó hắc vụ phun trào, sắp sửa cuốn lấy Thần Miếu và một số kiến trúc bị tàn phá khác chui vào trong hư không.


- Ta không đi!Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền ra từ bên trong hắc vụ, một bóng người nhỏ nhắn xinh hắn, giẫm lên hắc vụ đi ra khỏi Thần Miếu.

Đó là Thanh Y, vẻ mặt của nàng đầy cương quyết, không đồng ý rời khỏi nơi này.

- Không được, nhất định phải đi!Trong hắc vụ lại truyền đến một tiếng nói hổn hển, có vẻ tức giận.

Vị thần kia cả giận nói:- Thằng nhóc kia thì có gì tốt, mỗi ngày đều bị sét đánh, Thượng Thiên đang theo dõi hắn, sớm muộn gì hắn cũng bị sét đánh chết, ngươi đi theo hắn sẽ không có kết cục tốt.

- Ta, không, đi!Thanh Y nói rõ ràng từng chữ, kiên định không thay đổi, trong mắt Tử khí đan xen, một bước cũng không nhường.

Điều này khiến tồn tại trong hắc vụ tức đến mức sắp bùng nổ, hắn khẽ gầm lên một tiếng:- Thằng nhóc đáng chết kia, rốt cuộc ngươi đã cho nàng uống bùa mê thuốc lú gì hả, bổn tọa bóp chết ngươi.

Rầm!Hắc vụ sôi trào, hóa thành một bộ móng vuốt màu đen không lồ kinh khủng, muốn lao về phía Cổ Trần, giống như muốn bóp chết một con kiến.

Những lời Thanh Y vừa nói, đã kích thích tồn tại bên trong hắc vụ, hắn điên cuồng giống như vừa bị cướp mất bảo vật quý giá nhất, tức giận tới mức muốn bóp chết Cổ Trần.

Vù!Chỉ là, một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn đã đứng chắn trước mặt hắn, khiến bàn tay kia không dám phá không lao đi, vẻ mặt Thanh Y lạnh như băng, sát ý, Tử khí trên người sôi trào, một cái ấn ký quỷ dị trên mi tâm lóe sáng, sắp hiện lên.

- Ngừng ngừng ngừng, ngươi không thể phá cấm chế được, nếu không Thiên Khiển hạ xuống, chắc chắn ngươi sẽ hồn phi phách tán.


Tên kia tức hổn hển, liên tục gào lên, hắc vụ không ngừng dâng lên cuồn cuộn, bao phủ nơi này tầng tầng lớp lớp, ngăn cách tất cả.

Giống như rất sợ hãi Thanh Y phá bỏ cấm chế nào đó, một khi phá vỡ, lập tức sẽ dẫn Thiên Khiển tới, vậy thì không phải là trò đùa nữa, Thiên Phạt rất khủng bố, nhưng Thiên Khiển còn khủng bố hơn Thiên Phạt gấp trăm lần, nghìn lần.

- Được được được, ta không giết hắn nữa, ngươi mau tản lực lượng ra đi.

Một lúc sau, cuối cùng tồn trại trong hắc vụ cũng phải thỏa hiệp, giọng hắn đầy phiền muộn như sắp phát điên, một đôi mắt hiện lên, lộ ra vẻ u oán, giống như thứ hắn yêu thích đã bị người ta cướp mất.

Những chuyện xảy ra ở nơi này, Cổ Trần hoàn toàn không biết.

Giờ phút này, hắn đang kinh ngạc nhìn cấm khu sợ mình mà chạy mất, trong đó có sinh vật cấm kỵ, vậy mà lại bị hắn dọa chạy.

Sự thật là bọn họ bị cảnh tượng động một tý là hắn lại dẫn Thiên Kiếp, Thiên Phạt tới dọa chạy.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.