Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 688





Có thể là thế giới Hư Không không ai biết, cũng có thể là thông đến một nơi khác, cũng có thể là vết rách của một bí cảnh nào đó.

Cho dù như thế nào, vết nứt không gian xuất hiện đại biểu cho việc nơi này thông với một nơi nào đó, sẽ có nguy hiểm, nhưng cũng có cơ duyên.

- Vết nứt không gian này sẽ thông với nơi nào nhỉ?Cổ Trần chậm rãi bước tới gần, dừng lại cách ba thước, quan sát vết nứt không gian kia.

Vết rách đen ngòm, giống như không gian bị xé tạo thành một vết rách, bên trong tối như mực không nhìn thấy bất cứ thứ gì, đủ rộng để một người chui vào trong vết rách.

Từ trong vết nứt không gian kia, Cổ Trần cảm nhận được có chút khí tức kinh khủng, hỗn loạn, cuồng bạo, tràn đầy khí tức hủy diệt.


Đó là khí tức của không gian loạn lưu, vết nứt không ổn định lắm, không gian bên trong cực kỳ hỗn loạn, chỉ cần sơ sẩy một chút khả năng sẽ trực tiếp sụp đổ, hòa vào trong không gian loạn lưu.

Cổ Trần có chút chần chừ, rốt cuộc có nên vào trong hay không, nhất thời khó có thể lựa chọn.

Không phải do hắn sợ chết, mà hắn sợ sau khi tiến vào bên trong sẽ đi đến một nơi khác, hoặc là bị truyền tống đến một nơi cách xa Bách Man sơn, vậy thì quá khó cho hắn.

Thậm chí xông vào trong thế giới Hư Không còn phiền toái hơn, có khả năng sẽ không thoát ra được, đây mới là vấn đề khiến Cổ Trần lo lắng, nếu như hắn mất tích quá lâu, chắc chắn bộ lạc sẽ không được yên bình.

- Thử dùng U Linh Nhãn thăm dò một phen trước đã.

Cổ Trần đột nhiên nghĩ ra một biện pháp, hắn lập tức thi triển U Linh Nhãn, thăm dò vào bên trong vết nứt không gian trước mặt.

Trong nháy mắt, một cỗ khí tức u ám, lạnh lẽo, hỗn loạn, cuồng bạo cuốn tới, khiến linh hồn ý chí của Cổ Trần bị chấn động.

May mà hắn kịp thời ổn định lại, sau đó hắn không ngừng tiến sâu vàoTrong vết nứt không gian, đi dọc theo khe hở thông đạo đó, hướng vể phía trước tìm kiếm.

Không biết đã qua bao lâu, mãi cho đến khi Cổ Trần nghi ngờ có phải bên trong không có điểm cuối hay không, thì đột nhiên ý niệm của hắn cảm nhận được điều gì đó khiến hai mắt tỏa sáng.

Ngay sau đó, tinh thần của hắn xuyên qua một thông đạo không gian không ổn định, tiến vào một thế giới xa lạ.

Dưới sự quan sát của U Linh Nhãn, Cổ Trần trông thấy được một thế giới hoang vu tĩnh mịch, trên mặt đất phủ đầy dung nham, dung nham đỏ thẫm cuồn cuộn không ngừng phun trào ra bên ngoài.


Trên bầu trời từng vết nứt đen nhánh có ở khắp mọi nơi, đan xen lấn nhau, lít nha lít nhít, tản ra khí tức khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Những vết nứt này, đều tản ra khí tức kinh khủng mang tính hủy diệt, không gian cực kỳ không ổn định.

Thỉnh thoảng có một vết nứt màu đen lướt qua, cắt nát hư không, giống như có thể cắt nát vạn vật.

Răng rắc!Đột nhiên, một vết nứt màu đen xẹt qua, “Roẹt” một tiếng đã cắt đứt U Linh Nhãn, khiến một luồng ý chí kia của Cổ Trần cái bị hủy diệt.

- A…Cổ Trần giật mình tỉnh lại, hít một hơi khí lạnh, vừa rồi một luồng ý chí của hắn đã bị một vết nứt không gian đen nhánh quét qua, chôn vùi ngay tại chỗ.

Ở nơi đó, các loại vết nứt không gian tràn ngập, có đường cong cắt ngang không gian, còn có cả những vết nứt không gian cắn nuốt vạn vật vô cùng đáng sợ.

Hắn không nhìn thấy một chút sinh cơ nào trong đó, thực vật còn không có, chứ đừng nói tới sinh vật.

Nhưng vào giây phút khi ý niệm đứng bên bờ hủy diệt, Cổ Trần lại cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ trong thế giới sắp sụp đổ xa lạ đó.

- Trong thế giới sắp bị hủy diệt kia, ta vừa cảm nhận được một luồng khí tức, rất kỳ quái, luôn cho ta cảm giác sẽ có tác dụng cực lớn đối với bản thân.

Cổ Trần yên lặng suy ngẫm, lông mày nhíu lại, tự hỏi về hình ảnh hắn vừa nhìn thấy, về thế giới xa lạ sắp bị hủy diệt kia.


Bên trong dung nham tràn ngập khắp nơi, không ngừng phát ra năng lượng hủy diệt, còn có cả từng khe nứt không gian, từng vết rạn… và vô số chỗ nguy hiểm khác.

Chỉ sơ sẩy một chút thôi, bản thân tiến vào trong đó rất có thể sẽ bị xé nát.

- Lên!Suy nghĩ một lúc nâu, cuối cùng Cổ Trần cắn răng quyết định làm, bản thân hắn có một vạn giọt Niết Bàn chân huyết trong người, sợ quái gì.

Bạch!Sau khi đưa ra quyết định, Cổ Trần không do dự chút nào, bước một bước tiến vào trong vết nứt không gian trước mặt.

Trước khi vào trong, hắn để lại một đạo ý niệm bên ngoài, đánh một cái U Linh Nhãn, đề phòng bản thân mất phương hướng không có cách nào quay trở lại.

Làm vậy, có lẽ hắn có thể cảm ứng được ý chí của mình để lại, từ đó dựa theo cảm ứng tìm được con đường quay về.

Vù!Cổ Trần chậm rãi xuyên qua vết nứt không gian, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.