Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 689





Trong một thông đạo tối đen như mực, bốn phía xung quanh tràn ngập khí tức hỗn loạn, không gian cực kỳ không ổn định.

Cổ Trần đã chui vào trong vết nứt không gian, lúc này hắn chỉ cảm thấy lạnh lẽo, cảm giác nguy hiểm từ không gian loạn lưu bốn phía ập đến, giống như có thứ gì đó đang theo dõi hắn.

- Có thứ gì đó ở bên ngoài?Trong lòng của hắn kinh nghi, toàn thân run rẩy, cảnh giác nhìn về phía thông đạo hai bên, khí tức u ám hỗn loạn, không nhìn thấy được bất cứ thứ gì.

Nhưng lại cảm nhận được, có một đôi mắt u ám đang theo dõi hắn, giống như từ lúc vừa bước vào hắn đã bị thứ gì đó để mắt tới.

Không đợi Cổ Trần kịp nghĩ nhiều, nhoáng một cái hắn đã tiến vào một thế giới xa lạ trước mặt.


Roẹt!Mới vào trong, còn chưa nhìn kỹ Cổ Trần đã cảm nhận được nguy hiểm ập đến, hắn lách người trốn tránh gần như theo bản năng, ngay sau đó là cảm giác đau đớn từ cánh tay truyền đến.

Cánh tay trái của hắn đã bị cắt đứt văng ra, may mà Cổ Trần nhanh nhẹn lách mình tránh được, khi tỉnh hồn lại hắn mới phát hiện ra là một khe nứt màu đen vừa quét qua.

- A! Lợi hại như vậy sao?Cổ Trần vô cùng kinh hãi, nhìn lại cánh tay vừa bị cắt đứt của mình, vừa rồi nếu không phải hắn tránh né theo bản năng, có khả năng không phải một cánh tay rơi xuống, mà là nửa người.

May mà, hắn nhanh nhẹn chộp lại cánh tay, nhìn đoạn cánh tay đứt xuống, Cổ Trần có chút dở khóc dở cười.

Hắn vội vàng gắn lại cánh tay đứt, ngay lập tức cánh tay dần dần sinh ra máu thịt gắn kết lại, nối liền với nhau thành một thể, rất nhanh đã khôi phục bình thường.

Hắn lắc lư cánh tay trái, chỉ có một chút cảm giác đau đớn, trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa, khiến Cổ Trần nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi thiếu chút nữa đả nghẻo.

Thế giới này quá nguy hiểm.

Hai mắt Cổ Trần đảo qua bốn phía xung quanh, trông thấy được dòng dung nham đang phun trào lên trên mặt đất, tiếng vang ầm ầm đinh tai nhức óc truyền khắp mọi nơi.

Dung nham nóng rực, sôi trào tạo thành các cơn sóng nhiệt, còn có những vết rách đen ngòm lơ lửng giữa không trung, và cả một vài sợi màu đen nhánh giống như sợi tóc.


Nếu như không để ý cẩn thận, lỡ tay chạm vào, dù thân thể có cường đại bao nhiêu, cũng sẽ bị cắt nát.

Hiện giờ nhục thân của Cổ Trần rất mạnh, chính là thân thể Niết Bàn, vượt qua cấp bậc Đạo khí nhưng khi bị quét qua vẫn đứt lìa, không cần nghĩ cũng biết thứ này khủng bố đến mức nào.

Những khe nứt, vết rách không gian này, lực sát thương quá kinh khủng, chỉ cần không cẩn thận chạm vào thì thật sự sẽ xong đời, cho nên không thể không cẩn thận.

Lúc này Cổ Trần đã hiểu, trong thế giới xa lạ này tràn ngập nguy cơ, nhất định phải chú ý cẩn thận, nếu không rất có thể sẽ vẫn lạc ở nơi này.

Mặc dù trong người hắn có một vạn giọt Niết Bàn chân huyết, về mặt lý thuyết hắn có thể chết một vạn lần, nhưng điều này không phải tuyệt đối, nếu như tự phụ kết quả có thể sẽ hoàn toàn ngược lại.

Xì xì! Một sợi màu đen nhỏ như sợi tóc ở phía trước lao đế, từng cơn sóng khuếch tán trong hư không, sợi tơ đen như mực mang theo khí tức có thể cắt đứt vạn vật.

Cổ Trần vội vàng né tránh, lách người sang bên cạnh, tránh né khe nứt không gian màu đen như sợi tóc kia, rồi cẩn thận bay về phía trước.

Uỳnh!Đột nhiên dung nham phía trước nổ tung, phun lên cao mấy chục thước, vô số dung nham nóng bỏng tung tóe văng ra ngoài, nhưng đều bị khí tức trên người Cổ Trần cản lại.

Hắn nhìn thế giới hoang vu tĩnh mịch này, có loại cảm giác nó sắp tàn lụi, giống như sẽ bị nổ tung bất cứ lúc nào, là một thế giới sắp bị hủy diệt.

Chính Cổ Trần cũng không rõ đây là một thế giới, là bí cảnh, hay là một thế giới rách nát bên trong không gian loạn lưu.


- Thế giới kỳ quái.

Cổ Trần tản linh hồn ý niệm mạnh mẽ của mình ra ngoài, không ngừng dò xét thế giới này, cẩn thận từng li từng tí, tránh khỏi những vết nứt không gian dày đặc kia.

Nhưng sau khi hắn thăm dò, vậy mà lại không có cách nào nhìn thấu được tình hình cụ thể của thế giới xa lạ này, cũng không biết được rốt cuộc nơi này lớn đến mức nào bởi hắn không nhìn thấy điểm cuối.

Chỉ có thể nhìn thấy khí tức suy bại, hỗn loạn, sắp bị hủy diệt đang tràn ngập khắp nơi.

Hoàn toàn không có sinh cơ, không có một gốc cây ngọn cỏ nào, càng không có một sinh linh nào tồn tại, ngoài hắn ra dường như hoàn toàn không có thứ gì khác.

- Khí tức vừa rồi mình cảm nhận được, rốt cuộc là thứ gì?Trong đầu Cổ Trần chợt nảy ra một ý nghĩ, hắn lập tức dùng U Linh Nhãn dò xét một lượt, cảm ứng luồng kỳ quái khí tức kia.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.