Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 691





Lúc hắn còn đang nghĩ ngợi lung tung, thì một tia sáng cầu vồng từ đằng xa bay tới, nhanh chóng hạ xuống khu vực gần đó, bay lơ lửng giữa không trung.

Người vừa tới là một thanh niên, trên người hắn tản ra một cỗ khí tức Hỏa nguyên tố nồng đậm, một ngọn lửa đang quay quanh thân thể, có vẻ rất cường đại.

- Hư Không thế giới sắp bị hủy diệt, đúng lúc mình có thể đoạt được không gian bí tinh.

Người thanh niên với mái tóc dài đỏ như lửa kia lẩm bẩm, hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên hắn biết thế giới này là thế giới như thế nào.


Cổ Trần yên lặng ẩn nấp, nghe thấy hắn nói như thế trong lòng Cổ Trần thầm nhớ kỹ tin tức không gian bí tinh này.

- Lại có người tới.

Một khắc sau, Cổ Trần lại cảm nhận được khí tức khác, hơn nữa lần này không chỉ có một luồng khí tức, mà là từng đạo từng đạo khí tức mạnh mẽ xuất hiện.

Rất nhiều cường giả xuất hiện, khiến Cổ Trần vừa kinh ngạc vừa tỏ mò, hắn lập tức ẩn sâu dưới dung nham, chờ đám cường giả kia đến.

Quả nhiên không lâu sau, từng đạo khí tức mạnh mẽ nhanh chóng đến gần, tất cả đều hạ xuống khu vực gần đó, hết cường giả trẻ tuổi này đến cường giả trẻ tuổi khác xuất hiện.

Vù vù!Từng bóng người xuất hiện, lơ lửng giữa không trung bên trên lớp dung nham, khí tức mạnh mẽ, ép xuống khiến dung nham lõm sâu không thể khôi phục lại.

- A, Kim Giáp Vương, ngươi cũng tới à?Sau đó, một hắn đàn ông mặc áo giáp màu đen nhìn về phía người toàn thân phát ra ánh sáng màu vàng phía đối diện mở miệng hỏi, trong mắt lộ ra vẻ trêu tức.

Kim Giáp Vương liếc mắt nhìn hắn, khinh thường:Ta còn tưởng là ai nữa, hóa ra là ngươi Hắc Trùng Vương, ngươi không ngốc ở Ngũ Chướng sơn của ngươi, chạy tới nơi này làm gì?- Xời! , hai người các ngươi cứ gặp mặt là châm chọc mỉa mai nhau, còn chưa biết chán à, trực tiếp đánh một trận, đánh chết đối phương có phải xong rồi không?Cách đó không xa, một giọng nói không mấy thân thiện truyền tới, khiến cả đám người cùng quay đầu nhìn lại.

Cổ Trần đang ẩn nấp trong dung nham cũng yên lặng nhìn thử, hắn kinh ngạc phát hiện ra, cái miệng của hắn đàn ông kia rất lớn, nhìn giống như một con cóc, da thịt lồi lõm lấm tấm mụn, xem ra đúng là một con cóc.


- Thiên Cáp Vương, ngươi xấu thật, chẳng trách theo đuổi tận ba trăm năm vẫn không thể nào lấy được tình cảm của Thiên Nga Thánh Nữ, thà kiếm cục đá nào đó đâm chết đi cho xong.

Vẻ mặt của người thanh niên Hắc Trùng Vương kia đầy vẻ trào phúng, khinh thường, lời nói lộ ra vẻ đối chọi gay gắt.

Hắn chính là một con hắc trùng tu luyện thành người, trên đỉnh đầu có một cái sừng nhỏ phát ra ánh sáng xanh biếc chứa đầy độc tố, khiến người ta nhìn vào không rét mà run.

Còn Thiên Cáp Vương kia, chính là một con Thiên Cáp cường đại, có một câu chuyện về hắn khiến mọi người bàn tán suốt, chính là việc hắn theo đuổi một vị Thiên Nga Thánh Nữ, theo ròng rã suốt ba trăm năm vẫn chưa theo đuổi được.

Sau khi việc này truyền ra ngoài, đám thiên kiêu Thánh Tử của các tộc chế giễu mãi không dứt.

- Hắc Trùng, ngươi muốn chết phải không, Thạch tộc chúng ta chêu trọc ngươi lúc nào hả?Một tiếng hét lớn đầy giận dữ truyền đến, một người đàn ông mặc bộ Thạch giáp căm tức nhìn Hắc Trùng Vương, sát cơ lóe lên trong mắt.

Đó là một tên phong Vương giả thế hệ trẻ của Thạch tộc, nhân vật thiên kiêu, chiến lực mạnh mẽ, chính là cường giả có tên trên Phong Vương bảng của Man Hoang Bách Tộc.

- Thạch Phi Thiên, tên ngươi nghe vang dội đấy, nghe nói Thạch Phá Thiên anh trai của ngươi chính là cường giả có tên trong một trăm cường giả đứng đầu Phong Vương bảng, có phải không hay chỉ là tin vịt?Hắc Trùng Vương lạnh lùng nhìn hắn ta, khí tức của hai người va chạm vào nhau, ép tới khiến dung nham lõm xuống, phun trào chảy tung tóe khắp nơi.


- Chà chà, đánh, đánh nhanh lên, ta cược một vạn Thánh Thạch, Thạch Phi Thiên sẽ thua.

Thiên Cáp Vương vỗ tay khen hay, hai bàn tay mập mạp của hắn mọc đầy mụn cơm, nhưng lại có lực phòng ngự cực kỳ khủng bố.

- Thiên Cáp, ngươi đừng hỗn xược!Thạch Phi Thiên giận dữ, sát ý dâng trào, không nhịn được cũng muốn ra tay.

Nhưng Hắc Trùng Vương phía đối diện chỉ cười híp mắt, thu hết khí thế lại, Thạch Phi Thiên cũng tỉnh táo, từ từ thu liễm khí tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Sau đó Hắc Trùng Vương cười tủm tỉm nói:- Thiên Cáp, ngươi vẫn nên nhanh chóng về ôm Thiên Nga Thánh Nữ của ngươi đi, đừng đứng chỗ này tự chuốc lấy nhục nữa.

- Các ngươi thì biết cái gì, lão tử làm vậy là lãng mạn, sớm muộn gì Thiên Nga Thánh Nữ cũng thuộc về bản Vương, các ngươi chỉ đang ghen ghét với vẻ ngoài anh tuấn đẹp trai của bản Vương mà thôi, bản Vương sẽ không chấp nhặt với các ngươi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.