Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 749





Sắc mặt Cổ Trần ngưng trọng, bị tin tức này làm cho khiếp sợ.

Trong Tử Vong hoang nguyên lại giấu một vùng Minh thổ, ở đó có thứ gì, chính đám kỵ sĩ không đầu này cũng bước ra từ trong Minh thổ.

Còn có Minh Hoàng mà kỵ sĩ không đầu nhắc tới, có phải ở trong Minh thổ hay không, hay vị tản ra khí tức khủng bố mới vừa rồi chính là Minh Hoàng.

Nhưng Cổ Trần nghi hoặc, hình như hắn chưa từng có bất cứ va chạm nào với Minh thổ, sao đám kỵ sĩ không đầu này lại trực tiếp tới tìm hắn gây sự.

Xem tình huống, có lẽ là do vị Minh Hoàng kia sai chúng đến, thế lại kỳ quái.


- Minh thổ, xem ra, trong Tử Vong hoang nguyên bên ngoài Bách Man Sơn có giấu một cái uy hiếp.

Mặt Cổ Trần lộ vẻ trầm tư, suy nghĩ về vấn đề này.

Mà đúng lúc đó, sau khi kỵ sĩ không đầu bị nghiền nát, âm binh đông đúc phía dưới bỗng dưng trở nên hỗn loạn.

Leng keng!Thấy vậy, Cổ Trần bỗng rút kiếm chỉ ra, quát to:- Bất Tử Cấm Vệ, giết sạch chúng nó!Oanh!Vừa dứt lời, đã thấy hai mươi vạn Thanh Đồng Bất Tử Cấm Vệ đồng thời bùng nổ, như một dòng nước lũ chạy mạnh quét qua, bao phủ những tên âm binh hỗn loạn đó.

Nhưng tên âm binh này, mỗi người đều mạnh đến kỳ lạ, cưỡi Mộng Yểm, có âm trầm ma chơi rực lên, lại không cách nào đả thương Bất Tử Cấm Vệ.

Bởi vì họ không có linh hồn, chỉ có bản năng giết chóc, không chịu ảnh hưởng từ đám âm binh kia, ngược lại có lực sát thương cực lớn đối với đám âm binh đó.

Bang bang!Chỉ cần chạm mặt một lần, đã có vô số âm binh chịu khổ bị giết, cơ thể bị hủy hoại, sau đó bị Bất Tử Cấm Vệ hấp thu luyện hóa.

Không sai, sau khi Bất Tử Cấm Vệ đánh tan âm binh, liền trực tiếp cắn nuốt hấp thu linh hồn lực trên người chúng, tử khí, ma chơi cũng dần dần bị hấp thu.

Cổ Trần ngạo nghễ đứng trên không, yên lặng ngắm nhìn toàn bộ chiến trường, mười mấy vạn âm binh bị tàn sát, mất thống lĩnh kỵ sĩ không đầu căn bản không tạo nên sóng gió gì.

Rất nhanh, hơn nửa âm binh bị tàn sát sạch sẽ, còn lại đều bắt đầu quay lại trốn về phía Tử Vong hoang nguyên, muốn thoát khỏi Man Hoang Bình Nguyên.

- Đã tới thì cũng đừng đi.


Cổ Trần lẩm bẩm tự nói, tuy không ra tay, nhưng hai mươi vạn Bất Tử Cấm Vệ vẫn không làm hắn thất vọng, một đường nghiền áp đuổi giết âm binh của Minh thổ chạy tứ tán.

Tốc độ của đám âm binh này cực nhanh, lặng yên không một tiếng động, cưỡi Mộng Yểm đạp không chạy trốn như u linh, lại vẫn không trốn thoát được khỏi vận mệnh bị giết.

Mắt thấy tất cả âm binh sắp bị tàn sát, nhưng đúng lúc này, sâu trong Tử Vong hoang nguyên bỗng nhiên truyền đến một dao động đáng sợ.

Đùng!Một tiếng nổ vang, chấn động bát phương, uy áp đáng sợ thổi quét mà đến.

- Cút!Cổ Trần hét lớn, toàn thân sát khí tận trời, vung một kiếm chém tới.

Ánh kiếm huy hoàng rạch phá hư không, chém toạc đại địa, lưu lại một cái khe dài đến mấy nghìn thước, lộ ra kiếm ý lạnh thấu xương.

Cỗ khí tức kia trực tiếp bị chém cho biến mất, Cổ Trần mặt không biểu tình nhìn phía sâu trong Tử Vong hoang nguyên, nơi đó đang có từng luồng hắc khí dao động, ma chơi hội tụ.

Ong!Ngay sau đó, ma chơi khắp trời ngưng tụ thành một cái hư ảnh khổng lồ, đứng ở trên cao, hai con mắt nở rộ như hai ngọn ma chơi, nhìn thẳng vào Cổ Trần.

- Nhân tộc, thứ sâu kiến các ngươi cũng dám giết thuộc hạ của bản Vương!Hư ảnh kia mở miệng, trong giọng nói hiển lộ ra một dòng khí lạnh lẽo, ma chơi thổi quét, đốt diệt linh hồn vạn vật.

Cổ Trần hai mắt híp lại, hừ nói:- Mở mồm ngậm mồm toàn là sâu kiến, ngươi là cái thá gì, có bản lĩnh thì tới, không thì cút về đi.

- Làm càn!Hư ảnh kia gầm lên, ma chơi tràn ngập trong mắt, toàn thân bao phủ bởi ma chơi màu xanh bỗng sôi trào, muốn thiêu đốt một nửa không trung.


- Không cút, vậy thì làm thịt ngươi!Cổ Trần lạnh giọng nói, vừa dứt lời, chiến cung đã xuất hiện trong tay, trực tiếp kéo cung tỏa định quỷ ảnh khổng lồ kia.

Ong!Một cỗ sức mạnh đáng sợ hội tụ lại, không ngừng ngưng kết, nguyền rủa, bất tường, hóa thành một mũi tên khủng bố tỏa định quỷ ảnh kia.

Chỉ nghe “Băng” một tiếng, không trung bị xé làm đôi, mũi tên xuyên không, ngay lập tức đến trước mặt quỷ ảnh, cường đại sát ý làm linh hồn nó run rẩy.

- Nguyền rủa?Quỷ ảnh kinh giận kêu to, giơ tay hóa ra một quỷ thủ chụp tới.

Răng rắc một tiếng, quỷ thủ trực tiếp bị đâm xuyên, sức mạnh nguyền rủa mạnh mẽ xé nát toàn bộ cánh tay, thậm chí tốc độ không giảm đâm xuyên qua giữa trán của nó.

Chỉ nghe một tiếng phụt trầm đục vang lên, cơ thể của quỷ ảnh khổng lồ cứng đờ ở giữa không trung, toàn thân ma chơi dần dần ảm đạm.

Cuối cùng, thân thể to lớn kia nhanh chóng nứt vỡ, hóa thành vô số ma chơi rơi xuống, lập lòe từng đốm u quang, chứng minh việc nó đã từng xuất hiện.

Chỉ tiếc, mới ra còn chưa thị uy đã bị một mũi tên của Cổ Trần bắn chết.

- Hừ, chỉ là một cái huyễn thân lại dám chạy ra lải nha lải nhải, tìm chết!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.