Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 790





Cổ Trần đang muốn giơ tay một chưởng đón đầu, đột nhiên nghe thấy một giọng nói thanh thúy truyền vào trong tai hắn, động tác khựng lại.

Đó là giọng nói của Hàn Băng Phượng Hoàng, nó đang cầu cứu, thì ra là chạy tới cầu cứu.

Cổ Trần bừng tỉnh đại ngộ, động tác khựng lại, làm cho con Hàn Băng Phượng Hoàng vừa thu nhỏ lại kia bay tới, dừng ở trên vai của hắn.

Tư tư! Từng luồng hàn khí tràn ngập, nhưng không hề đông cứng cơ thể Cổ Trần, thậm chí không tổn thương đến làn da của hắn chút.

Hàn Băng Phượng Hoàng cũng không ngốc, nếu là cầu cứu đương nhiên không thể làm Cổ Trần chịu phải ảnh hưởng từ hàn khí trên người nó, nếu không cầu cứu không thành ngược lại thành toi mạng.


- Lệ! Nhân tộc, xen vào việc người khác, cùng bị cắn nuốt đi.

Bên kia, Ma Cầm đuổi theo thét dài một tiếng, hung khí ngập trời hét lớn, há mồm trực tiếp đối muốn nuốt luôn cả Cổ Trần và Băng Phượng.

Đây là muốn trực tiếp hấp thu, Băng Phượng thu nhỏ hoảng sợ kêu to.

Ngược lại vẻ mặt Cổ Trần bình tĩnh, thong dong nhìn Ma Cầm khổng lồ há mồm bay đến, mùi hôi kia cuồn cuộn đập vào mặt, cũng may nín thở, nếu không chắc ngạt chết.

- Nam Minh Ly Hỏa, đốt!Đột nhiên, Cổ Trần khẽ quát một tiếng, trong cơ thể trào ra một ngọn lửa ngập trời, khủng bố tới mức Hàn Băng Phượng Hoàng trên vai cũng suýt chút vỗ cánh bay đi.

Nó sợ tới mức cứng còng ở đó, một cử động nhỏ cũng không dám, vô cùng hoảng sợ nhìn Cổ Trần, người mà toàn thân đang toát ra một ngọn lửa đáng sợ.

- Chu Tước Thần hỏa? Băng Phượng kinh tủng kêu to.

Nó đã nhìn ra, ngọn lửa đáng sợ trào ra từ trong cơ thể Cổ Trần, thế nhưng là bản mạng chi hỏa của Chu Tước, Nam Minh Ly Hỏa.

Loại lửa này, không phải chỉ có Chu Tước mới có thể nắm giữ sao?Vì sao lại xuất hiện trên người một Nhân tộc, điểm này làm cho Băng Phượng khiếp sợ, khó hiểu, bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người, đại não cũng treo máy.

Ma Cầm cũng ngốc luôn!- A! Một tiếng hét thảm truyền đến, Ma Cầm hồ đồ cuối cùng cũng tỉnh lại, bị Nam Minh Ly Hỏa trực tiếp bao phủ, còn nuốt vào số lượng lớn Nam Minh Ly Hỏa vào miệng.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Ma Cầm cảm thấy bi kịch, ngươi nuốt gì không tốt, một hai phải mở miệng rộng ra đi nuốt vào Nam Minh Ly Hỏa đáng sợ kia.


Thế là toang rồi, ngũ tạng Ma Cầm đều bị đốt cháy lên, từng luồng Thần hỏa màu tím lam thiêu đốt, từng cọng lông chim cũng bị thiêu đến đỏ bừng, sau đó hòa tan.

Khói đen lách tách không ngừng toát ra tới, Ma Cầm thê lương kêu rên, quay cuồng ở giữa không trung, đập cánh, rống giận nhìn về phía Cổ Trần.

- Tru hồn diệt phách!Chỉ thấy, trong tay Cổ Trần lại nhiều một cây chiến cung đáng sợ, tản ra nguyền rủa bất tường chi khí, hội tụ thành một mũi tên nhọn khủng bố tỏa định Ma Cầm.

Ong!Theo Cổ Trần buông lỏng tay, mũi tên nhọn phá không, nháy mắt xuyên qua đầu của Ma Cầm, cường đại Nguyền Rủa chi lực trực tiếp đục thành một lỗ thức hải của nó.

- A! Ma Cầm hét thảm một tiếng, thân mình cao lớn rơi từ trên cao xuống, đúng lúc rơi xuống chỗ Cổ Trần, cũng may hắn nhanh chóng tránh đi.

Oanh một tiếng, đại địa chấn động, bị đánh ra một cái hố lớn, bụi mù thổi quét mà qua.

Khibụi mù tan đi, lộ ra một con Ma Cầm đáng sợ bên trong, dài đến trăm trượng, nằm đó không nhúc nhích, cả người tản ra khủng bố uy áp.

Con Ma Cầm này, vốn dĩ vô cùng cường đại, đã sờ đến ngạch cửa của Hoàng giả lĩnh vực, đang đuổi giết Hàn Băng Phượng Hoàng muốn cắn nuốt huyết mạch của nó để tiến hóa đột phá.

Nhưng không ngờ tới đi ngang qua Bách Man Sơn thế mà lại gặp phải tên quái vật Cổ Trần này, vừa đối mặt đã bị hạ gục trong nháy mắt.

Ma Cầm đáng thương, toàn thân đang bị Nam Minh Ly Hỏa thiêu đốt, không cách nào phát huy ra thực lực, trực tiếp bị một mũi tên của Cổ Trần tru sát linh hồn ý chí.


Chỉ còn lại có một cái thi thể khổng lồ nằm đó, tản ra cuồn cuộn hắc khí.

Phù!Cổ Trần thu hồi Nam Minh Ly Hỏa, nhìn Ma Cầm đã chết, ánh mắt dừng ở con Hàn Băng Phượng Hoàng thu nhỏ trên vai mình.

- Này, nói gì đi, lại không nói lời nào ta cũng đem ngươi đi hầm giống như nó bây giờ.

Một câu, làm cho con Băng Phượng trên vai run rẩy một cái, sợ sắp khóc.

Trong một ngọn núi lớn nào đó, bên dòng suối nhỏ đang có một cái Thanh Đồng đỉnh thau lơ lửng, bên trong là linh dịch được đun sôi sùng sục.

Lửa dưới đỉnh hừng hực thiêu đốt, một bên cách đó không xa, có một con chim nhỏ toàn thân trong suốt đang nép ở đó, cả người run bần bật.

Lông chim tựa như bang tinh kia, tản ra hàn khí nùng liệt, đông lại bốn phía.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.