Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 814





Chu Tước, cũng chính là là biến dị của chủng tộc phượng hoàng, huyết mạch biến dị, nhưng nó lại là một thái cực khác, cường đại hơn rất nhiều so với Phượng Hoàng thuần chủng.

Bản mệnh chi hỏa của nó chính là Nam Minh Ly Hỏa, cường đại vô cùng, không phải phượng Hoàng tộc bình thường có thể so sánh được.

Mà làm cho Hỏa Tước thật không ngờ chính là vật theo Cổ Trần nắm giữ Nam Minh Ly Hỏa như Chu Tước thần hỏa, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Một nhân tộc, đương nhiên lại có thể nắm giữ thiên lôi lực của lôi tộc mới có, càng ký lạ hơn là hắn có thể nắm giữ chu tước thần hỏa khiến nó kinh hãi hoảng sợ.


- Cái này, đây rốt cuộc là quái vật gì?Hỏa tước hoàn toàn mơ hồ.

Không nói đến nó, Hàn Băng Phượng Hoàng theo hắn đã không có cách nào lý giải, lúc trước biết đến Cổ Trần nắm giữ bản mệnh chi hỏa chu tước kia, Nam Minh ly hỏa.

Lần này là nhân tố quan trọng nhất mà nó chịu bổ nhiệm theo Cổ Trần, nếu không, Phượng Hoàng kiêu ngạo làm sao có thể thần phục người khác?Thà rằng tự chôn vùi cũng sẽ không thần phục kiêu ngạo Phượng Hoàng, chịu thần phục Cổ Trần, trong đó nguyên nhân lớn nhất chính là hắn nắm giữ Nam Minh Ly Hỏa mà Chu Tước mới có.

Chính vì vậy, Hàn Băng Phượng Hoàng mới lựa chọn đi theo Cổ Trần, muốn xem trên người hắn rốt cuộc có bí mật như thế nào.

Vì sao có thể nắm giữ Chu Tước thần hỏa?Mà Hàn Băng Phượng Hoàng còn biết được, trên người Cổ Trần cũng không chỉ có nam minh ly hỏa thần hỏa như vậy, thiên lôi lực vừa mới bộc phát ra liền rung động nội tâm của nó.

- Chủ nhân này, quá khủng bố.

Hàn Băng Phượng Hoàng trong lòng hiện lên ý nghĩ như vậy.

Nó nhìn khuôn mặt nghiêng của Cổ Trần, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, đối với vị chủ nhân hung tàn này càng thêm tò mò, rốt cuộc còn giấu bao nhiêu bí mật?Lúc này, thi thể thanh niên Lôi Tộc bị luyện ra, chỉ lưu lại một cuốn bản nguyên lực thuần túy, một loại lôi đình bản nguyên.

- Lôi tộc lôi đình bản nguyên, chậc chậc, không biết mùi vị sẽ như thế nào?Cổ Trần lẩm bẩm, sợ tới mức Hàn Băng Phượng Hoàng trên vai run rẩy, kinh hãi không thôi.


Chỉ thấy Cổ Trần mở miệng trực tiếp nuốt chửng một đoàn lôi đình bản nguyên, lúc này liền ăn thịt, nhìn hai con Hàn Băng Phượng Hoàng cùng Hỏa Tước Phượng Hoàng.

- Thật hung tàn!Hỏa tước cả người run rẩy, ánh mắt nhìn Cổ Trần lộ ra một tia kinh hãi.

Mà Hàn Băng Phượng Hoàng lại ngây người, nhảy ra một câu:- Chủ nhân, sao ngươi lại ăn thứ đó chứ?Cổ Trần sửng sốt, nghiêng đầu nhìn nó, hỏi:- Chẳng lẽ không thể ăn sao? Không, ta đã luyện hắn thành bản nguyên, thuần túy Lôi Đình bản nguyên, đối với thiên phạt huyết mạch của ta có cực lớn thúc đẩy cùng đạt được, hơn nữa hương vị cũng không tệ.

Nói tiếp, Cổ Trần nuốt nửa lôi đình bản nguyên cuối cùng, có chút bộ dáng còn chưa hết, nhìn Hàn Băng Phượng Hoàng cùng Hỏa Tước ngây ngốc như gà gỗ.

Trực tiếp giết rồi luyện hóa ăn thịt, toàn bộ quá trình dứt khoát nhanh chóng, phảng phất hắn đã làm vô số lần, nhìn hai con Phượng Hoàng đều lạnh trong lòng.

Đây là loại người hung bạo như thế nào, rốt cuộc hắn đã ăn bao nhiêu sinh vật?Cả người Cổ Trần mạo hiểm lôi quang, một dòng lôi đình bản nguyên lực cường đại phóng thích trong cơ thể, bất quá rất nhanh liền bị thiên phạt lực trong huyết mạch cuốn đi thôn phệ.

Trong chớp mắt, tất cả bản nguyên lực của Thanh Niên Vương giả Lôi Tộc toàn bộ đều bị hấp thu sạch sẽ, làm cho Cổ Trần kinh hỉ phát hiện thiên phạt lực của mình tăng cường ba thành.

Ba thành này, đừng nhìn chỉ nghĩ có ba thành điểm này, nhưng đối với hắn mà nói thật sự phi thường không tồi, cái loại thiên phạt lực này muốn tăng cường trừ phi lần thứ hai dẫn tới thiên phạt thôn phệ hấp thu mới có thể tăng cường nhanh chóng được.


Hiện tại hắn đã ăn được bản nguyên của một thanh niên Vương giả Lôi tộc, tăng cường lên đến ba thành công lực, tuyệt đối là chuyện tốt đối với tu luyện của hắn.

- Tăng trưởng lên ba thành công lực, coi như không tệ, nếu có thêm mấy lôi vương lôi tộc cho ta giết nữa là tốt rồi.

Cổ Trần lẩm bẩm nói.

Không biết lời này khi phát ra khiến cho hàn băng phượng hoàng trên vai cả người dựng thẳng lên, một tia hàn khí cuốn qua, run rẩy có vẻ rất sợ hãi.

- Chủ nhân, ngươi hung dữ quá!Hàn Băng Phượng Hoàng nhỏ giọng nói một câu, lúc này mới làm cho Cổ Trần tỉnh ngộ lại.

Hắn khàn khàn cười nhéo nhéo cái đầu nhỏ của nó, cười mắng:- Ngươi quả thực có lá gan mập, dám mắng chủ nhân hung dữ, không sợ ta đem ngươi nhổ lông hầm?- Không cần!Một tiếng la hét đánh thức con Chu tước bên trong núi lửa.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.