Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 817





Từ giờ trở đi, hắn mới chân chính triệt để dung nhập vào thế giới này, trở thành cường giả của thế giới này, cường giả chi tâm đã viên mãn, không còn nhược điểm như những ngày đầu.

- Hỏa Tước, ngươi hãy theo ta trở về đi.

m thanh của Cổ Trần dịu nhẹ.

- Ngươi … Ngươi muốn làm gì?Chu tước sợ hãi trong lòng run rẩy, lông vũ dựng lên khi nghe điều đó.

Một tình cảnh này đã làm cho Hàn Băng Phượng Hoàng trên bả vai Cổ Trần suýt chút nữa thì cười ra tiếng, nó nghĩ đến chuyện trước đó của bản thân gặp phải cũng có chút tương tự.


Nó khẽ thở dài một tiếng, nhìn gương mặt cương nghị của Cổ Trần, ở đó hiện lên loại cảm giác kỳ diệu, phảng phất người này không phải nhân tộc, mà là một biến thể chu tước của Phượng Hoàng tộc.

- Chủ nhân, ngươi có phải Chu Tước hay không?Hàn Băng Phượng Hoàng đột nhiên nghĩ tới liền nói ra một câu.

Cổ Trần sửng sốt, vô cùng kinh ngạc nói:- Vì sao ngươi lại hỏi như vậy, cũng bởi vì ta nắm giữ Nam Minh Ly Hỏa sao?- Chẳng lẽ không phải sao?Hàn Băng Phượng Hoàng kinh ngạc nói:- Ngươi chắc hẳn không biết, Nam Minh Ly Hỏa chính là huyết mạch biến thể của Phượng Hoàng tộc, đặc biệt chỉ Chu Tước mới có sao?- Ngoại trừ Chu Tước, trên đời này chưa bao giờ có người nắm giữ loại hỏa diễm này, thần linh cũng không có được.

Nó kiên định nói chắc như đinh đóng cột.

Cổ Trần lại cười cười nói:- Vậy từ nay về sau, trên đời này ngoại trừ Chu Tước ra, chỉ có một mình ta nắm giữ Nam Minh Ly Hỏa.

- Chủ nhân, ngài quả thật là tự kiêu quá đáng, người có muốn mặt mũi nữa không?Hàn Băng Phượng Hoàng trợn trắng mắt, không nói gì nhìn chăm chăm Cổ Trần.

Nó đột nhiên phát hiện ra rằng vị chủ nhân này không chỉ tàn bạo, mà còn không biết xấu hổ, tự kiêu một cách qúa đáng.

Hỏa Tước thì vẻ mặt thấp thỏm cùng bất an nhìn về phía Cổ Trần, suy nghĩ duynhaast trong đầu nó lúc này là rất muốn chạy trốn, nhưng không chắc chắn sau đó nó sẽ không có kết quả tốt được.

Huống hồ, còn có một đầu Hàn Băng Phượng Hoàng biến thể huyết mạch đồng tộc ở đây, người này cũng không thể hầm nó lên để ăn đúng không?- Được rồi, Tiểu Hỏa Tước, sau này ngươi cùng với Tiểu Băng đi theo ta đi.


Cổ Trần vung tay lên, trực tiếp đưa ra quyết định, thậm chí không cho Hỏa Tước cơ hội phản bác.

Hắn dừng một chút an ủi nói:- Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi, càng sẽ không cướp di cốt Phượng Hoàng của ngươi.

- Thật sao?Hỏa Tước bán tín bán nghi nhìn Cổ Trần.

Di cốt của Phượng Hoàng, đây chính là thứ quý giá, ai cũng muốn đạt được, không chỉ có lợi đối với Phượng Hoàng tộc, mà còn có hiệu quả cường đại cùng tác dụng kinh người đối với các sinh vật khác.

Bất kể là ai, chỉ cần chiếm được di cốt của phượng hoàng, là có thể hấp thu từ trong đó để tinh luyện ra Phượng Hoàng chân hỏa, đó chính là chân hỏa có thể Niết Bàn bất tử.

Một khi nắm giữ loại chân hỏa này, chẳng khác nào có thêm một mạng.

Đương nhiên, Phượng Hoàng Niết Bàn cũng không phải là không hạn chế.

Cho nên, Phượng Hoàng cũng không phải là thứ bất tử tồn tại duy nhất, trên trời, ai có thể nói bất tử bất diệt là chân chính, thần linh cũng không dám nói mình sẽ không chết.

- Đương nhiên là thật.

Cổ Trần khẳng định gật đầu, điều này càng tăng thêm lòng tin cho Hoả Tước.


Hắn cười khuyên nhủ:- Ngươi hỏi Tiểu Băng một chút sẽ biết ngay, ta đối xử với nó như thế nào, hơn nữa các ngươi một bên là hỏa, một bên là băng, vừa vặn phù hợp, tương ứng với một âm một dương, hai người lại là cùng một chủng tộc, cùng một nguồn gốc, đối với huyết mạch tu luyện của các ngươi có tác dụng tăng cường và thúc đẩy cực lớn.

- Một âm một dương sao?Hỏa Tước và Hàn Băng Phượng Hoàng nghe xong hoàn toàn sửng sốt, cả hai đều ngây ngốc ở nơi đó, phảng phất như bị một câu này làm cho tâm chấn động thật sâu, nhận ra điều Cổ Trần nói đều là có lý.

Dường như cả hai đều bắt được một cái gì đó, nhưng lại giống như không có gì, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Phut!Đột nhiên, Hỏa Tước phun ra một ngụm máu, máu nóng đỏ rực trực tiếp thiêu đốt giữa không trung.

Quan trận giao chiến vừa rồi với Lôi Điểu và tên Phong Vương kia, nhất định nó đã bị thương, vừa mới nghe thấy một câu nói của Cổ Trần, nó lâm vào trong một loại giác ngộ nào đó, đáng tiếc suy nghĩ thế nào đi nữa thì cũng không có cách nào nhận ra cái loại cảm giác này vì thế trong thân thể dâng lên một cơn khó chịu, trực tiếp làm cho nó thổ huyết.

- Ta vừa bị sao vậy?Hỏa Tước vẻ mặt mơ hồ, mờ mịt vô cùng, không hề biết nguyên nhân.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.