Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 882





Hắc Thổ ngửa đầu rống to, hai mắt đỏ thẫm, cơ hồ sắp ma hóa, trong ý thức chỉ có một ý nghĩ, đó là giết.

- Trốn? Trốn đi đâu được?Man Phi vẻ mặt cay đắng, ngữ khí kiên định nói:- Huống chi đã mất nhà, nếu tộc trưởng chết thì ai có thể mang đến an ninh và hưng thịnh cho nơi này?- Chúng ta không sợ chiến, chỉ có Nhân tộc chết trận!Long Uyên hét lớn, ánh mắt kiên định, toàn thân nhuộm máu, tựa như một người máu, nhưng chiến ý kinh thiên.

- Hí!Trong Hoang Cổ thành đột nhiên vang từng tiếng hí, tất cả mọi người quay đầu nhìn một cái, không ngờ thấy hai luồng sáng một trắng một đỏ bắn lên cao.

Một tiếng quát trong trẻo bừng tỉnh tất cả mọi người:- Còn ngẩn ra làm gì, mau giết đám tàn quân ba tộc, đi hỗ trợ chủ nhân!Đó là Hàn Băng phượng hoàng, ngọn lửa hàn băng đốt tám phương, nháy mắt đóng băng nhiều chiến sĩ Kim tộc, Thạch tộc thành tượng băng.

Bùm!Lửa đốt trời, một con Hỏa Tước kéo theo lửa đầy trời lao ra, đốt chết vô số Thú nhân, còn có tướng sĩ Kim tộc, Thạch tộc.


Hỏa Tước cường đại không gì sánh được, không ngờ đột phá huyết mạch, hoàn toàn lột xác thành phượng hoàng thuần huyết, không thể gọi nó là Hỏa Tước nữa.

Mà là một con Hỏa Hoàng chân chính.

- Giết sạch chúng nó, chi viện chủ nhân!Hỏa Hoàng thét dài, kéo theo đầy trời Phượng Hoàng Chân hỏa lao vào tàn quân ba tộc, bắt đầu giết chóc.

Hai con phượng hoàng một hỏa một băng xuất hiện, lập tức bừng tỉnh vô số tướng sĩ Nhân tộc.

- Các tộc nhân, giết!Đám tướng lĩnh Hắc Thổ, Man Phi, Long Uyên tỉnh táo lại, trước sau gầm rống xông lên.

Có hai con phượng hoàng cường đại gia nhập, tạo thành áp lực cực lớn cho tàn quân của ba tộc, Vương giả ba tộc liên tiếp tháo chạy.

Ầm!Lúc này, cửa lớn địa cung Hoang Cổ thành nặng nề mở ra.

Theo tiếng nổ, các chiến thuyền Thanh Đồng khổng lồ từ bên trong lao ra, trực tiếp bay lên, xông đến Man Hoang bình nguyên.

Đó là Bất Tử Cấm vệ của Cổ Trần, hai mươi chiếc chiến thuyền Thanh Đồng xuất hiện, kinh động các phương.

Hắc Thổ nhìn thoáng qua, vẻ mặt mừng rỡ:- Là cấm vệ của tộc trưởng, chúng nó xuất hiện!Trông thấy những chiến thuyền Thanh Đồng xuất hiện, Hắc Thổ biết ngay là cấm vệ của Cổ Trần tộc trưởng.

Những cấm vệ này là đánh không chết, được gọi là Bất Tử Cấm vệ.


Trong bộ lạc chỉ có số ít người biết lai lịch chân chính của đội Bất Tử Cấm vệ này, mấy người khác đều không rõ ràng.

- Giết, chi viện tộc trưởng!Đám người Long Uyên, Man Phi quát lớn xông lên, chém giết từng tên tàn binh ba tộc.

Bọn họ bộc phát ra cực hạn cuối cùng, muốn cố gắng nhanh chóng giết sạch tàn quân của quân đoàn ba tộc tại đây, rồi đi Man Hoang bình nguyên hỗ trợ cho tộc trưởng của họ!.

Man Hoang bình nguyên, mây đen cuồn cuộn che kín trời, âm khí tràn ngập, có quỷ hỏa dày đặc ập đến.

Bên trong hội tụ rậm rạp vô số tà linh, che trời lấp đất, càng có một đội ngũ âm binh đáng sợ chạy nhanh đến.

Nơi đi qua, vạn vật mục nát, sinh linh diệt tuyệt.

Keng!Đột nhiên, một cây cờ lớn bay vụt qua, nặng nề cắm phập xuống Man Hoang bình nguyên, dựng đứng ở trước mặt vô số tà linh, sát khí cường đại chấn động đám tà linh cùng nhau dừng lại.

Đó là một cây chiến kỳ, mặt cờ bay phần phật, tỏa ra sát khí ngút trời.

- Chiến kỳ ở đâu, vạn tà tránh lui!Một tiếng hét lớn, chợt thấy một Thạch nhânp xuống trên chiến kỳ, từ đầu tới chân tỏa ra khí tức ngất trời, sát khí kinh thiên, đánh tan tám phương mây đen.

Người đến đúng là Cổ Trần, một người một cờ đứng đó, chặn con đường tiến lên của ức vạn tà linh.


Bỗng một giọng nói âm u vang lên:- Con kiến, sao dám cản đường?Chợt thấy một bóng xám lao nhanh lên, cưỡi một con Mộng yểm đáng sợ, tay cầm một cây minh thương, tựa như tia chớp đâm hướng Cổ Trần ngáng đường.

Đó là một vị Minh Vương, dẫn dắt vô số âm binh xông lên, trông thấy Cổ Trần chặn đường thì bản năng xông lên đâm một thương.

Cổ Trần hừ lạnh một tiếng:- Minh Vương tầm thường cũng dám càn rỡ?Minh Hoàng, Tà Linh Hoàng thì còn được, ngươi chỉ là Minh Vương mà dám ra tay là tìm cái chết.

- Trấn!Chợt nghe Cổ Trần quát khẽ, giơ tay đè xuống, một phù ấn màu xám đè xuống, chớp mắt đè Minh Vương xuống trước mặt hắn.

Vừa trấn áp Minh Vương thì chợt nghe một tiếng rống:- Láo xược!Uy áp đáng sợ tràn ngập, có quỷ hỏa ù ù tràn về phía Cổ Trần.

Bùm!Hư không nổ tung, tuyết bay đầy trời rồi biến mất.

Thân hình Cổ Trần lui về phía sau, nhưng trong tay còn bóp chặt một bóng dáng tỏa sương mù mông lung, là Minh Vương kia.

Minh Vương kinh hoàng hét lớn:- Minh Hoàng cứu ta!Một tiếng rống tức giận vang lên:- Thả hắn ra!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.