Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 966





Thân thể cao lớn giống như củ cải bị nhổ ra từ nền đất, Viêm Ma vừa mới khôi phục liền bị dọa cho phát sợ, há mồm gào thét.

- Ngươi! A! Viêm Ma vừa muốn nói chuyện, kết quả bị Cự Ma xé hai tay ra, rơi xuống đất.

Dung nham vẩy lên đầy trời, giống như mưa lửa ào ào rơi xuống, châm đốt lên tinh tinh chi hỏa.

Cự Ma hung hãn, bạo ngược, hai mắt bùng lên quang mang tinh hồng, lần nữa tóm thân thể Viêm Ma, giơ lên cao hung hăng kéo một cái.

Tê lạp!Dung nham phi tán đầy trời, thân thể cao lớn của Viêm Ma lại bị Cự Ma cứ thế mà xé thành hai nửa, nóng rực như dung nham tản mát khắp nơi, đốt lên từng đợt khói trắng.

Viêm Ma đáng thương, vừa xuất tràng liền bị Cự Ma bên người Cổ Trần xé nát tay chân, thân thể bị xé thành hai nửa chết thảm ở nơi này.


Hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch, toàn bộ trên dưới Viêm Ma bộ lạc, tất cả không có ngoại lệ bị một màn trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người, mộng.

Tất cả mọi người ngốc trệ, thật lâu không cách nào hoàn hồn.

- Tế Thần! Chết rồi?Có người không tự chủ mà lẩm bẩm, nội tâm tràn đầy rung động cùng kính sợ, mặt mũi tràn đầy kinh hãi.

Toàn bộ bộ lạc, trên dưới tất cả mọi người đều vậy, nhìn Viêm Ma bị xé nứt kia, Tế Thần cường đại ban đầu của bọn họ, lại bị xé nát, từng người cảm thấy một loại chấn động thật sâu.

- Chết! Chết rồi?Hai mắt Viêm Sơn trừng lớn, nhìn cái Cự Ma vô cùng hung bạo kia, trong lòng đều có một loại cảm giác run rẩy.

Quá cường đại, quá bạo lực.

Viêm Ma, căn bản không phải đối thủ, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

- Dị loại gây hại cho Nhân tộc đã bị tru sát, tất cả chết bởi các tộc nhân trong tay nó, các ngươi có thể nghỉ ngơi.

Trên mặt Cổ Trần bỗng nhiên có một luồng ưu thương khi nói ra những lời này, toàn thân tràn ngập một cỗ quang mang thánh khiết, bỗng nhiên sái lạc tứ phương.

Chỉ thấy, khi cỗ Cổ Thánh khiết quang mang kia rơi xuống, trong hư không bắt đầu hiện lên từng điểm sáng trong suốt, phiêu đãng không nơi nương tựa.

Đó là linh hồn quang điểm, là bị Viêm Ma ăn hết, giết chết những tộc nhân kia, oán niệm của bọn họ rốt cục bị Cổ Trần tịnh hóa.

Xoạt!Quang điểm phất phới đầy trời, còn bay múa xung quanh Cổ Trần, lập lòe lập lòe, dường như đang nói cái gì đó, giống như là đang cảm kích.


Sau đó, những đốm sáng này dần dần phiêu tán khắp đất trời, hoàn toàn biến mất không thấy gì.

Cổ Trần khẽ thở dài một tiếng, không nói gì.

Tình cảnh này rơi vào mắt mọi người trong Viêm Ma bộ lạc, trong lòng rất nhiều người bỗng nhiên tuôn ra một cỗ tâm tình bi thống, hai mắt rơm rớm, thậm chí có người gào khóc.

Kỳ thật, ai trong số họ cũng có thân nhân, bằng hữu phải táng thân trong tay Tế Thần, trở thành cái gọi là tế phẩm của Tế Thần.

Hiện tại, Tế Thần đã bị giết, từ đó, bộ lạc cũng không cần lấy tộc nhân hay các loại linh vật đến tế tự.

Bởi vì Tế Thần đã chết.

- Tham kiến Nhân Vương!Nháy mắt, trong bộ lạc truyền đến từng đợt hò hét, reo hò như lũ ống, biển động, hàng loạt tộc nhân của bộ lạc trực tiếp quỳ xuống.

Từ nội tâm bọn họ phát ra sự tán thành, kính ngưỡng, tôn kính, cũng không phải là ra vẻ, mà chính là một loại tán thành, ủng hộ chân tình với Cổ Trần.

Đây chính là dân tâm, thu nạp nhân tâm tộc nhân, tự nhiên để những người này khuất phục sẽ càng dễ.

Sắc mặt Viêm Sơn phức tạp, một gối quỳ ở nơi đó, sau lưng lít nha lít nhít tộc nhân liên tiếp quỳ xuống, từng người cúi đầu đầy kính úy.

Đến tận đây, trên dưới toàn bộ Viêm Ma bộ lạc đều đã thần phục.

Viêm Ma bộ lạc, trong đại sảnh nghị sự, một đám bộ lạc cao tầng tề tụ.


Tộc trưởng trước đây của bộ lạc, đều đứng trong đại sảnh, trên mặt cung kính nhìn về phía vị thanh niên ngồi trước mặt.

Vị trí kia, vốn là của hắn, bây giờ bị Cổ Trần ngồi, nội tâm có loại phức tạp không nói ra được, ngũ vị tạp trần.

Hắn biết, từ nay về sau bộ lạc sẽ không còn thuộc về hắn.

Mà chính là thuộc về vị thanh niên cường đại này, một tôn Nhân vương trẻ tuổi đến từ đến từ Hoang Cổ Vương tộc.

- Từ nay về sau, nơi này không còn là Viêm Ma bộ lạc, mà chính là Hoang Cổ bộ lạc, Hoang Cổ nhất tộc, các ngươi đều thuộc về Hoang Cổ tộc nhân.

Cổ Trần vừa mở miệng, liền khiến tất cả mọi người cảm thấy một cỗ áp bách vô hình, không giận tự uy, không người nào dám ngẩng đầu.

- Dạ, ngô vương!Viêm Sơn dẫn đầu đáp lại, cung kính vô cùng.

Những người khác ào ào hành lễ, nhớ kỹ cái tên này, Hoang Cổ, đây là tộc danh tương lại của bọn họ, từ đó nương theo lấy cả đời.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.