Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 97: Thanh Thạch Bộ Lạc





Người độ kiếp biến mất không còn tăm tích, hiện trường không có chút khí tức sinh mệnh nào, giống như đã hóa thành tro tàn dưới Thiên kiếp đáng sợ ban nãy.

Các sinh vật cường đại chỉ đứng từ xa nhìn một hồi, sau khi thấy không còn bất kì khí tức của sự sống nào liền lục tục rời đi, không một ai cho rằng, sinh linh Độ Kiếp vẫn còn sống sót!.

Một con sông lớn chảy xiết, nước sông đục ngầu sâu không thấy đáy.

Lúc này, bên bờ sông, có một già một trẻ đang cõng một cái giỏ trúc, tay cầm một cái xiên được mài từ xương cốt để bắt cá.

- A Công, mau nhìn, con bắt được một con Hắc Ngư.


Đột nhiên, một tiếng hoan hô vui mừng vang lên, hai tay thiếu nữ cầm xiên, bên trên là một con Hắc Ngư mập mạp, nặng chừng hơn 5 cân.

Lão nhân nhìn kỹ một hồi, sau đó nở nụ cười hiền lành:- Tiểu Y, có tiến bộ đấy, hôm nay trở về A Công sẽ nấu một nồi canh Hắc Ngư cho con uống.

- A, có canh Hắc Ngư uống rồi.

Thiếu nữ hưng phấn reo hò, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Nàng còn nhỏ tuổi, khoảng độ 12 tuổi trở lại, trên người mặc một bộ váy da thú, đáng yêu tinh nghịch, hồn nhiên ngây thơ.

Còn lão nhân kia, trong tay nắm một cái xiên làm bằng xương, khuôn mặt hòa ái, tuy tóc đã trắng xóa nhưng tinh thần quắc thước, huyết khí toàn thân tràn trề sung mãn.

- A! A Công mau tới!Thiếu nữ đột nhiên hô lên, khiến lão nhân hơi biến sắc mặt, lập tức chạy như bay đến.

- Có người?Lão nhân vừa tới lập tức kinh ngạc, có người đang nằm sấp bên bờ sông, toàn thân chồng chất vết thương, cháy đen thui.

Thiếu nữ sợ hãi nói:- A Công, người này làm sao vậy, có phải đã chết rồi hay không?Lão nhân không nói chuyện, nhăn mi nhíu mày tiến về phía trước quan sát một hồi, lập tức ngạc nhiên phát hiện ra, người đó còn chưa có chết, vẫn còn một khí tức.

- Hắn không chết?Lão nhân bất ngờ.

Thoạt nhìn người này rất trẻ, thuộc Nhân tộc, nhưng cả người bị thương trầm trọng, thậm chí có mấy chỗ còn lòi cả xương, bộ dáng sắp chết đến nơi.


Nhưng kì thực hắn vẫn chưa có chết, còn thừa lại một hơi, đủ khiến lão nhân chấn kinh.

- A Công, hắn đã không chết, chúng mang hắn về bộ lạc cứu chữa đi.

Trên mặt thiếu nữ lộ ra nét đồng tình, nàng nhìn bộ dáng thê thảm của người này, có chút không đành lòng mở miệng nói.

Lão nhân chần chừ một lúc, nói:- Thương thế của hắn rất nặng, giống như bị bỏng, có thể sống sót hay không còn chưa biết.

- A Công, hẳn là hắn bị người dị tộc truy sát trọng thương, chúng ta không thể thấy chết không cứu.

Thiếu nữ nóng nảy nói xong, trực tiếp tiến lên kéo người kia lên bờ.

- Để ta làm cho.

Thấy cháu mình đã vậy, lão nhân chỉ còn biết thở dài, sau đó cởi giỏ trúc xuống giao cho thiếu nữ, hắn thì tiến tới bờ sông, cõng thanh niên trọng thương hôn mê kia về!.

- Ta đã chết rồi sao?Trong sương mù, Cổ Trần mở hai mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn muốn nứt, suýt nữa lại ngất đi.

Rất lâu sau hắn mới dần dần tỉnh táo lại.

- Đây là đâu?Cổ Trần kinh ngạc phát hiện mình chưa chết, trên thân được thoa một số thảo dược vô danh, bốc lên mùi thuốc nồng nặc, lúc này hắn mới nhận ra bản thân đang ở một nơi xa lạ.


Hắn chật vật ngồi xuống, có chút hiếu kỳ đánh giá bốn phía, nơi này là một gian nhà đá, trên tường có treo một cái cung làm bằng xương, ngoài ra còn có một tấm da thú.

Cái giường đá hắn đang nằm được lót một lớp da thú rất dày, vô cùng mềm mại dễ chịu.

- A! Ngươi đã tỉnh?Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một thanh âm thanh thúy vang lên, đánh thức hắn.

Cổ Trần theo tiếng nhìn lại, trông thấy một thiếu nữ đang bưng một cái bát đá đi tới, phía trên bốc lên hơi nóng hầm hập, là một chén canh.

Nàng trừng lớn hai mắt, sững sờ nhìn Cổ Trần, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và tò mò, người này thụ thương nghiêm trọng mà tỉnh lại nhanh thật.

- Đây là đâu, là ngươi đã cứu ta phải không?Cổ Trần sờ lên đầu, có chút đau, hắn mở miệng khàn khàn hỏiGiờ phút này, mặt mũi của hắn cháy đen, toàn thân chồng chất vết thương, thậm chí có thể trông thấy một vài đoạn xương cốt lòi ra ngoài thân thể, thương thế cực nặng.

Thiếu nữ để bát đá xuống, ngạc nhiên nhìn Cổ Trần, nói:- Nơi này là Thanh Thạch bộ lạc, ta cùng A Công trông thấy ngươi ở bờ sông liền mang ngươi về.

- Thanh Thạch bộ lạc?Trong lòng Cổ Trần hoảng hốt, thì ra bản thân sau khi Độ Kiếp trọng thương đã ngã gục, vừa vặn trôi theo dòng sông tới nơi này, được thiếu nữ trước mắt phát hiện cứu mang về.

- Ta tên là Thanh Y, ngươi tên gì vậy? Đến từ đâu? Vì sao lại hôn mê ở bờ sông? Bộ lạc và tộc nhân ngươi đâu rồi?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.