Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai

Chương 50: Tác giả vẫn chưa ra chương mới! (5)



Lại sắp kết thúc một học kỳ. Trường học muốn tổ chức một buổi vũ hội trước kỳ nghỉ cho học sinh. Vũ hội không chỉ là nơi móc nối quan hệ giữa các thế gia, mà còn là giấc mơ tuyệt đẹp trong thanh xuân của mỗi thiếu nam thiếu nữ.

Vì chuyện này mà khắp nơi tấp nập chuẩn bị, trong trường cũng ngập tràn không khí vui vẻ.

Nhắc đến vũ hội tất nhiên sẽ có khiêu vũ. Đối tượng được nhắm đến nhiều nhất không ai khác ngoài bốn vị đại lão nổi danh trong trường

Những lời bàn luận xung quanh vẫn chưa hề ngừng lại. Theo một tin đồn không chính xác cho lắm nhưng có lẽ Hoa Kiều đá ba tên bạn ngốc nghếch của Lâm Khanh rồi. 

Mỗi ngày, chuông tan học còn chưa reo lên. Hoa Kiều đã ôm theo mấy nhành hoa, hoặc một món đồ ăn vặt nào đó rời đi một cách gấp gáp. Vì lí do nào đó mà cảnh này khiến Lâm Khanh cảm thấy thật mới mẻ.


Ba nam thần vườn trường nổi danh ngồi xếp thành hàng trên ghế, gương mặt ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng Hoa Kiều rời đi. Mất nửa ngày cũng chưa thể tin được.

Lâm Khanh hơi nghiêng đầu qua rồi cúi người xuống. Khua khua tay trước mặt ba người: "Còn tỉnh táo không vậy?"

Mặt Quý Vân trở nên trắng bệch, cúi đầu xuống. biểu cảm có hơi phức tạp.

Vân Bạch đáp lại với biểu cảm buồn bã: "Hình như tao ngộ ra được một chân lý."

Thiệu Á thẫn thờ: "Như trâu bò, chúng ta chỉ thực sự trưởng thành khi mọc sừng đầy đủ."

Lâm Khanh: "..."

Xem ra Hoa Kiều có đối tượng ngon hơn thật. Đó là một vấn đề mà Lâm Khanh chưa từng nghĩ tới.

Căn bản vì trong trường làm gì có ai đủ sức đứng ngang hàng với bốn người họ.

Ngoại trừ...

Trong đầu thoáng hiện lên một bóng dáng. Lâm Khanh bối rối sắp xếp lại suy nghĩ của mình, không chắc chắn lắm nhưng lại quyết định sẽ theo dõi cậu ta xem sao.


_

Càng sát ngày diễn ra vũ hội, nhịp điệu trong trường trôi qua lại càng nhanh.

Chuông tan học vừa vang lên, khóe môi Hoa Kiều đã mím thành một đường kẻ thẳng tắp. Sắc mặt khó đoán mang theo mấy đoá hoa trắng nhỏ cùng một túi nhỏ đáng yêu chạy vội ra ngoài đi tìm ai đó. 

Lâm Khanh tỉ mỉ quan sát một phen, âm thầm vươn vai một cái rồi đứng dậy theo sau.

Chuông vào lớp đã điểm. Quý Vân nhìn theo Lâm Khanh rời đi, đột nhiên nảy ra một cái suy nghĩ lớn mất. Cậu đè lại thái dương đang nhảy lên rần rật. Siết tay lại theo bản năng, đơ mặt đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Lại bị thầy giáo giữa đường chặn lại hỏi nguyên do.

Quý Vân đáp chắc nịch: "Em đi vệ sinh."

Hai người Thiệu Á và Vân Bạch phía sau cũng nối gót nhau bước ra.

Thầy giáo: "..."

Vân Bạch ho khan một tiếng: "Em cũng đi vệ sinh."


Thiệu Á thấp thỏm nói: "Em cũng..."

: "Ba đứa bây là con gái hay gì mà đi vệ sinh cũng phải đi theo hội? Lập dàn nhảy hiphop trong đấy hay gì?" Thầy giáo nghiến rắng ken két.

Thiệu Á vô cùng kiêu ngạo chống eo, ngẩng đầu nói: "Đấy là anh em của em."

Vân Bạch: "..."

Quý Vân: "Bạn bị điên à?"

Giữa mày thầy giáo đã xuất hiện một tia nghiền ngẫm: "Thế cho ba đứa đi với nhau nhé?"

Đôi mắt ba tên nhóc lập tức sáng lên: "Dạ vâng."

: "Về chỗ ngồi rồi tiếp tục mơ đi."

Quý Vân không khỏi khϊếp đảm la lên: "Tàn nhẫn không phải là khiến người ta mất hy vọng mà là gieo rắc niềm khát khao rồi tước đoạt đó thầy ơi."

Thầy giáo giơ thước.

Ba vị lão đại lạnh toát cả người, không khỏi rùng mình một cái. Dưới uy hϊếp của nền giáo dục nước nhà, khóc không ra nước mắt đi về chỗ ngoan ngoãn ngồi xuống.
_

Lâm Khanh lén lút theo sau Hoa Kiều đến một khu vườn nhỏ rợp bóng cây. Cách một đoạn liền nghe thấy giọng nói quen thuộc cất lên.

: "Cậu không cần hôm nào cũng mang đồ đến tặng tôi đâu."

Lâm Khanh dừng lại bước chân, nấp vào sau cột đá. Ánh mắt nhìn qua liền va phải thân ảnh của người nọ.

Sau việc mấy hôm trước, Bạch Liên Hoa hiện tại lại mỉm cười như thể không có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt chẳng hề dao động nói chuyện với Hoa Kiều. 

Đôi mắt nhỏ của Hoa Kiều híp lại thành một đường chỉ: "Không sao. Đây là tôi tự nguyện. Nhưng là... cậu không thích tôi theo đuổi sao? Tôi thật sự rất thích cậu."

Lâm Khanh không khỏi bĩu môi một cái, đánh cho Hoa Kiều một cái dấu đỏ trong đầu.

Bạch Liên Hoa vươn tay mái tóc đen hơi rối vì gió thổi của đối phương

: "Tôi không có quyền tước đi quyền theo đuổi hay cảm xúc của cậu. Cứ cuồng nhiệt như cậu muốn, sống như cách cậu lựa chọn và theo đuổi thứ cậu theo đuổi."
[ "Thật ra Hoa Kiều này nhìn cũng dễ thương phết á." ]

Lâm Khanh: "..." !!!

Lâm Khanh sốc.

Đôi mắt ươn ướt của Hoa Kiều ngước lên chăm chú nhìn người đối diện: "Vậy tôi muốn làm bạn với cậu trước có được không?"

Lâm Khanh cố nén lại kích động muốn trợn mắt lên xông ra.

Người kia vẫn luôn duy trì nụ cười lịch sự, nói năng từ tốn: "Tất nhiên là được. Chỉ cần không gây phiền phức. Cậu làm con tôi còn được."

Hoa Kiều vui vẻ gật gật cái đầu nhỏ: "Ba ơi."

Lâm Khanh: "..."

Lâm Khanh lên cơn đau tim rồi!

Dây thần kinh xoắn chặt, cậu thiếu niên hoàn toàn chìm đắm trong những suy nghĩ ngổn ngang. Cũng không nhận thức được có người đang đến gần. 

: "Lâm Khanh đang làm gì ở đây thế?"

Một gương mặt bày ra vẻ nghiêm túc xuất hiện trong tầm mắt. Lâm Khanh sờ vào mũi mình, có phần mất tự nhiên đáp lại: "Trùng hợp đi ngang qua."
Đôi mắt đen của Bạch Liên Hoa lúng liếm nhìn cậu, lại nhìn vào con đường cụt ngoại trừ dẫn đến khu vườn nhỏ thì không rẽ tới đâu khác.

Lâm Khanh vô thức giơ tay lên xoa vào gáy mình, ho khan một tiếng đánh trống lảng: "Tóc cậu dính lá cây kia."

Ngón tay vươn tới trên đầu, những lọn tóc dài nhẹ nhàng phớt qua mu bàn tay. Lâm Khanh vô thức lầu bà lầu bầu trong miệng: "Tôi còn chưa cho phép, cậu đã định để tu hú chiếm tổ thượng vị trước rồi."

[ "Hử? Lâm Khanh vừa lẩm bẩm gì ấy nhỉ? Nghe không rõ." ]

: "À mà Bạch... Không phải, tôi vẫn chưa biết tên cậu."

Người đối diện nhướng mày: "Là Tạ..."

Ngay lúc Bạch Liên Hoa mở miệng, ba người nào đó dắt tay nhau lao ra từ toà nhà ở gần đó. Hoa Kiều cũng bước đến nép sau lưng Bạch Liên Hoa, trong đôi mắt mang theo vẻ thân cận.
Quý Vân thấy cảnh này kinh ngạc tột độ chỉ tay vào bọn họ: "Ba người các người!"

Vân Bạch: "Chơi?!"

Thiệu Á: "3P?!!!"

Hoa Kiều sa sầm mặt: "Tư tưởng của mấy người cần được Đảng và nhà nước gội rửa."

Được ba người bạn tốt kéo đến náo loạn một trận. Khóe miệng Lâm Khanh mang theo một nụ cười quỷ dị ngồi xổm xuống lần mò xung quanh.

Bạch Liên Hoa nheo mắt ngăn lại: "Làm gì vậy?"

Lâm Khanh xụ mặt: "Kiếm cục đá chọi bọn nó."

Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên, thầy giáo mang theo thước dài bước ra từ trong bóng tối

: "Giữa tiết học trốn ra ngoài làm việc riêng. Cả sáu đứa hiện tại theo tôi lên văn phòng."

Mọi người: "..."

_

Web tiểu thuyết cuối cùng cũng chịu cập nhật chương mới.

Đồng bạn của nam thần lạnh lùng từ những tên cao phú soái liên tục gây ra rắc rối với thụ chính. May mắn được nhân vật chính cùng hệ thống xử lý gọn gẽ, thuận tiện khiến nam thần lạnh lùng càng thân thiết hơn với y. Hai người bắt đầu tiến vào giai đoạn mối quan hệ mập mờ. Phải đến tận khi vũ hội trường tổ chức. Dưới ánh trăng đêm tuyệt đẹp, nam thần lạnh lùng ngỏ lời mời nhân vật chính một điệu nhảy. Lời tỏ tình thốt ra trong khung cảnh thơ mộng lãng mãn đầy ngọt ngào, hai người rốt cuộc bên nhau.
Bên dưới bình luận điên cuồng vì cảnh này mà hú hét.

[ Lâm Tiểu Lâm: Ngọt! Ngọt chết tôi rồi! Ư ư á á gâu gâu ẳng ẳng áu áuuu! OTP real quá, real quá trời ơi! ]

[ Thiệu đại nhân: Aaaaa cuối cùng cũng đợi được ngày này! Quả tỏ tình dưới trăng trong lúc khiêu vũ thật sự rất đỉnh cao! ]

[ Quý quý tiểu bảo bối: Cái gì mà lại bấn loạn thế này á á á! Gáy lên! ]

[ Bạch Vô Thường: Trời ơi! Tôi phải lấy cái này làm tài liệu học tập mới được! Xỉu tiếp đây đừng ai kéo tui dậy nữa. ]

[ Hoa Hoa công tử: Giãy đành đạch, nhân vật chính ngon quá trời! Soft quá ui mẹ ơi! Kẹp cổ em đi chồng!!! ]

[ Hoa Hoa công tử: Nhưng mà ba tên bạn kia của nam thần mấy chương gần đây mất chất ghê. Cái sự ngầu gần như bay hết luôn á. ]

Đối với bình luận này, tác giả gửi tới một câu trả lời hết sức ngắn gọn thâm thuý.
[ Tạ Tiểu Tinh: Vai ác chỉ ác vì kịch bản bảo thế. ]

Thanh âm máy móc vang lên trong căn phòng nhỏ.

[ Miệng thì hỗn mà nói đạo lý thì hay. ]

: "Cẩn thận ta bảo Chủ Thần lôi ngươi đi cải tạo."

Thiếu niên ấn đăng chương mới xong xuôi liền rời tay khỏi bàn phím rồi quay đầu. Để một nụ cười nhàn nhạt thay thế cho vẻ bình tĩnh không gợn sóng trên mặt.

Tạ Tinh rời khỏi bàn, cả người mềm nhũn không xương nằm nhoài ra giường

: "Chưa gì đã nhớ Lâm Khanh rồi. Mong mau tới vũ hội ghê."

_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.