Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 11: 11: Tu Tiên Nhưng Lại Như Làm Trâu Làm Ngựa




"Ở Tu Tiên giới ngày nay, một phàm nhân nếu muốn tu tiên thì chỉ có vài lựa chọn." Khấu Hồng kiên trì giải thích."Một là gia nhập Vạn Tiên Minh, liên minh được xây dựng bởi đông đảo người tu tiên rời rạc.

Ở trong liên minh, phải hoàn thành nhiệm vụ hoặc giao dịch với người khác để kiếm điểm cống hiến.

Có thể dùng điểm cống hiến để đổi lấy công pháp và tài nguyên tu luyện trong liên minh.""Hai, gia nhập Ngũ Lão Hội.

Ngũ Lão Hội do năm vị đại năng đứng đầu khai sáng ra, thế lực khổng lồ.

Chỉ cần ngươi có tư chất tu hành là có thể tự nguyện gia nhập, lựa chọn công pháp tu luyện.

Đổi lại, ngươi cần phải ký khế ước thần hồn, phục vụ cho Ngũ Lão Hội trong khoảng thời gian nhất định.""Ba, lựa chọn tham gia các thế lực địa phương, tuy những nơi này không thể so với hai quái vật lớn kể trên nhưng thế lực địa phương thường khá đoàn kết nên ngươi sẽ không bị giao cho những nhiệm vụ có nguy hiểm không rõ, thích hợp với loại người tầm thường, lười nhác.


Những tổ chức nhỏ lẻ khác thì không đáng tin cậy, không kể đến cũng được." Khấu Hồng chậm rãi kể lại tình hình đại thể của Tu Tiên giới.Lý Phàm nghe vậy cau mày, hơi khó hiểu: "Theo ngươi miêu tả, vì sao ta có cảm giác công pháp ở Tu Tiên giới dường như không khan hiếm lắm?"Khấu Hồng hừ lạnh một tiếng: "Đó là vì, công pháp lấy được bằng những cách này đều là công pháp không hoàn chỉnh.""Không hoàn chỉnh?" Lý Phàm sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra ngay.

"Muốn thu được công pháp cao hơn thì phải tiếp tục bán mạng vì bọn họ?""Đúng vậy!" Khấu Hồng oán hận nói.

"Những công pháp này đều mới được các thế lực lớn biên soạn ra trong mấy năm gần đây, tu luyện đến Luyện Khí đại viên mãn đã là cực hạn.

Muốn tiến thêm một bước, xây đắp đạo cơ, ngươi phải đổi công pháp mới cao cấp hơn, sau Trúc Cơ cũng vậy.""Thay đổi công pháp? Nếu mỗi lần muốn đột phá lại phải thay đổi công pháp, tu luyện lại từ đầu thì mọi công sức tu luyện trước đây há chẳng phải đổ sông đổ biển hết hay sao?" Lý Phàm hơi kinh ngạc."Sẽ không mất hết." Khấu Hồng lắc đầu.

"Người tu hành thông thường bắt buộc phải luyện "Thái Thượng Nguyên Thuỷ Chân Kinh".

Nghe đồn, đây là chân kinh chí cao của Thái Thượng Tông thời đại thượng cổ, là gốc rễ lập tông.


Sau Đại Kiếp Nạn, Thái Thượng Tông tan thành mây khói, chỉ có phần tàn thiên của "Thái Thượng Nguyên Thuỷ Chân Kinh" truyền lại đời sau.

Kinh này không phải công pháp tu hành gì mà giống như một loại bí pháp.

Công dụng của nó là giúp người tu hành có thể dễ dàng tán đi một thân pháp lực, không gây ra tổn thương quá lớn, sau khi tán công, có thể chuyển sang tu luyện công pháp khác, nhanh chóng khôi phục cảnh giới tu luyện ban đầu."Lại có pháp môn thần diệu như thế." Lý Phàm tán thán nói.

"Có điều phần tàn thiên này xuất hiện quá đúng lúc, giúp cho người tu tiên khắp thiên hạ có thể không ngừng thay đổi công pháp."Lý Phàm cười lạnh nói: "Theo ta thấy, cái "Thái Thượng Nguyên Thuỷ Chân Kinh" này chưa hẳn là chỉ còn tàn thiên, chỉ sợ có người đứng sau giật dây truyền ra phần tán công của bộ chân kinh này mà thôi."Khấu Hồng thở dài: "Đạo lý này ai mà không biết.

Nhưng vậy thì đã sao? Chân công khó cầu, tuy rằng bất đắc dĩ bị người hút máu nhưng tốt xấu gì cũng tìm được một con đường tắt.

Cố gắng hơn chút nữa vẫn có thể đến đích.


Những người không muốn bị gò ép, không nguyện ý mạo hiểm tiến vào các loại bí cảnh, tàn tích tông môn thượng cổ tìm kiếm cơ duyên dù sao cũng chỉ là số ít."Lý Phàm gật đầu, cơ bản đã nắm được tình huống hiện tại của Tu Tiên giới.

Nơi này so với tiên đạo vô câu vô thúc, một lòng cầu trường sinh mà hắn tưởng tượng hoàn toàn khác biệt, ngược lại có phần giống với thế giới hắn sống trước kia.Nhớ lại đủ thứ chuyện, Lý Phàm cười nhạt trong lòng.Khấu Hồng không phát hiện ra sự khác thường của Lý Phàm, không kìm được mà cảm thán: "Đạo Huyền Tử đến chết cũng không biết, ta sở dĩ đoạt công pháp rồi bỏ chạy, không chỉ bởi vì đó là công pháp Kết Đan, mà vì đó là chân công có khả năng tu thẳng đến Nguyên Anh cảnh a.""Nếu chỉ là công pháp Kết Đan thì có lẽ ta còn kìm được.

Nhưng đó là Nguyên Anh a..." Khấu Hồng nói một hơi.Lý Phàm nghe thế thì trong lòng hơi động, sờ sờ chiếc nhẫn đang đeo trên tay.Vật phẩm của Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử đều bị hắn cướp sạch, cất vào trong chiếc nhẫn trữ vật này.

Có lẽ trải qua nhiều lần luân hồi làm cho hắn có năng lực tinh thần hơn xa người thường.

Vậy nên hắn có thể dễ dàng sử dụng nhẫn trữ vật, thứ vốn phải có tu vi Luyện Khí kỳ đã luyện ra thần thức mới có thể dùng.

Chỉ có điều, nếu không tìm ra được phương pháp rời khỏi Tiên Tuyệt Chi Địa thì mấy thứ này đối hắn cũng vô dụng cho nên hắn vẫn chưa có tâm tư kiểm tra.Tiếp theo, Khấu Hồng lại giới thiệu các loại thường thức như sau khi người tu tiên ngã xuống thì vùng trời phạm vi nhất định sẽ xuất hiện các loại dị tượng.

Cuối cùng, hắn quay lại chủ đề chính, nói về suy đoán của Lý Phàm rằng thời đại Đại Di Dời có thể còn lưu lại phi chu, phi toa."Quả thực chuyện này có lẽ thực sự tồn tại." Khấu Hồng tỉ mỉ suy tư một lúc lâu rồi đáp."Ta từng nghe qua lời đồn ở đâu, nói rằng qua mấy nghìn năm nay, những phàm nhân bị trục xuất năm đó không ngừng lén trở về Tu Tiên giới.


Nhưng đó chỉ là chuyện phiếm vỉa hè, không có bằng chứng xác thực.""Không có lửa thì sao có khói, đôi khi tin đồn thường chính là chân tướng của sự việc." Lý Phàm chấn động trong lòng, "Dù gì phàm nhân cùng tu tiên giả khi ấy cũng có ngàn vạn quan hệ.

Tu tiên giả trước đây lưu lại đường lui cho gia tộc mình cũng là điều bình thường.

Những người phàm này ắt hẳn thông qua những chuẩn bị ấy để trở lại Tu Tiên giới."Khấu Hồng không lạc quan cho lắm: "Dù sao, đã mấy nghìn năm trôi qua.

Giới này lại khá rộng lớn, khả năng tìm được là quá nhỏ.""Chỉ cần còn một tia hi vọng thì ta sẽ không buông bỏ".

Lý Phàm nói như chém đinh chặt sắt."Thật không biết tại sao một lão đầu gần đất xa trời như ngươi lại tự hành hạ bản thân như thế..." Khấu Hồng nhỏ giọng lẩm bẩm.Lý Phàm làm bộ không nghe thấy, trịnh trọng nói với Khấu Hồng rằng: "Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được phương pháp đi đến Tu Tiên giới, ta không những thả ngươi ra mà còn dẫn ngươi đi theo, thậm chí đồ vật của ngươi và Đạo Huyền Tử ta cũng trả lại nốt.""Kể cả quyển Kết Anh chân công kia!""Chuyện này là thật?!" Khấu Hồng chợt ngẩng đầu, ánh mắt le lói hi vọng."Đương nhiên." Lý Phàm gật đầu."Tốt...!Nếu đã vậy thì ta sẽ toàn lực giúp ngươi." Khấu Hồng khẽ cắn môi, cuối cùng hạ quyết tâm.Hắn tuy bị Lý Phàm hãm hại vài lần, không biết liệu Lý Phàm có tuân thủ lời hứa hay không, nhưng cũng như Lý Phàm, chỉ cần còn một tia hi vọng thì hắn sẽ không buông tha.Bị nhốt ở đây hơn mười năm rồi chết già.

Đó không phải điều Khấu Hồng mong muốn!...Vì vậy, dưới sự trợ giúp của Khấu Hồng, Lý Phàm bắt đầu sưu tầm điển tịch, sách sử toàn thiên hạ, cố gắng tìm kiếm vài lời nào trong đó có manh mối của thời đại Đại Di Dời.Đồng thời, Lý Phàm còn ra lệnh cho quân đội trắng trợn đi khắp nơi đào mộ cổ tìm vết tích để lại.

Những lời kêu ca oán thán, quan lại khắp nơi ngày ngày dâng thư khuyên nhủ đều bị hắn mạnh mẽ đè xuống.Đáng tiếc, thời đại Đại Di Dời đi qua đã lâu mà tuổi thọ của hắn thì ngày lại càng ít đi.Mười sáu năm sau, Điếm mốc năm 66, đại nạn của Lý Phàm buông xuống mà hắn vẫn chưa thu hoạch được gì.Sau khi sai người thả Khấu Hồng ra, Lý Phàm lẻ loi một mình đi vào mật thất bên dưới phủ Thái Sư.Khẽ động thần niệm, Lý Phàm lấy toàn bộ vật phẩm bên trong nhẫn trữ vật ra, bày theo thứ tự.Đầu tiên, tầm mắt của Lý Phàm tập trung vào một miếng ngọc giản đang tản ra ánh sáng vàng nhạt.Đây chính là Nguyên Anh chân công khiến cho hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử trở mặt với nhau..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.