Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn Lùng

Chương 24: Chương 24



Trầm đạo và Khổng đạo nghe tiểu Đinh gọi điện báo Đàm Gia lại xếp hàng nữa, hai người không đến nhanh thì sợ không có thịt kho đông pha để ăn. Nghe vậy lập tức đúng giờ ai nấy đều tan việc nghỉ ngơi.

Đám diễn viên được nghỉ theo thời gian đều ngạc nhiên, nhìn đạo diễn vừa hô cut là vứt bộ đàm tai nghe, người mũm mĩm thoáng cái lại không thấy đâu.

“Khổng đạo dạo này có chuyện gì nhỉ, cứ thấy ông ấy bận rộn kiểu gì đó.”

“Vài ngày được tan làm đúng giờ làm tôi không quen. Có phải Khổng đại đạo mà tôi biết không?”

“Khó hiểu nhỉ. Tối nay nghỉ sớm có thời gian chúng ta đi ăn gì đi.”

“Nghe nói ở Hoành Điếm có quán mới mở, hương vị cũng rất ngon. Hay thử đi ăn ở đó nha.”

“Mọi người về chuẩn bị rồi hẹn nhau ở cổng khách sạn nhé.”

Đàm đạo và Khổng đạo vội vàng đi ra ngoài cổng phim trường, khách sạn cũng không thèm về mà đến luôn Đàm Gia. Theo sau còn có hai người đàn ông đi cùng.

Trong đó có một người nổi bật, cao phải trên 1m85, dáng người cân đối mặc quần dù áo thun đen đơn giản, bên ngoài khoác áo sơ mi xám. Chiều rồi nhưng vẫn đeo khẩu trang và trùm mũ vành đen.

Người đi bên cạnh nhìn thấy hai vị đại đạo núc ních vội bước về phía trước, không nhịn được buồn cười.

“Nhìn hai vị đại đạo đang vội vàng bước đi kìa. Lần đầu tiên tớ thấy hai ông ấy bước nhanh như vậy đó.”

Mặc dù Khổng đạo và Trầm đạo đã cố gắng tranh thủ nhưng mà rất tiếc lúc họ đến vẫn phải chờ. Nhìn qua cửa sổ có thanh gỗ dựng lên, trong phòng kín người, ngoài sân cũng không còn chỗ trống.

“Cố cậu ổn không?”

Cao Văn nhìn không gian kín người bên trong ngay lập tức hỏi người bên cạnh. Hắn không ngờ Khổng đạo muốn dẫn họ đến quán ăn, hơn nữa còn không có phòng riêng.

Đối với người nổi tiếng sạch sẽ đến mức độ khó tính khắt khe như vị này thì đây chẳng khác nào đang thử thách cậu ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thần Vũ hơi ngẩng đầu nhìn bên trong, lúc cúi xuống thì mày nhíu lại một chút. Nhưng đã đến cùng với hai vị đạo diễn cũng không tiện về.

Đợi một lúc cuối cùng cũng được vào. Trầm đạo vừa đến đã sử dụng cơ thế béo núc ních của mình nhích đến cửa bếp. Hai mắt híp lại, mặt cười hiền như phật di lạc nói với người trong bếp.

“Tiểu Đàm đáng yêu đang chiên cơm hả, mùi thơm quá đi. Hôm nay bàn ông có thêm người, cháu gái có thể du di cho thêm một bình được không.”

Đàm Đàmnghe thấy tiếng nói như cười là biết ai. Quay ra nhìn quả nhiên ông Trầm và ông Khổng đã đến.

Hai vị này là khách quen của quán, những lúc không có khách chờ đều thư thả ngồi lại thưởng thức rượu, có khi còn ngâm thơ cho cô nghe nữa.

Hai ông vô tình nói chuyện với ông Vạn, cảm thấy hợp nên thỉnh thoảng có thời gian sẽ nói chuyện với nhau. Đều là những ông lão hiền lành vui vẻ. Cô mỉm cười đáp.

“Cháu chào ông, ông mới tới ạ. Dạ vâng để cháu nói tiểu Đào nhé.”

“Cảm ơn Tiểu Đàm. Vậy ông về bàn ngồi trước.”

Khổng đạo nhìn lão Trầm tươi cười quay trở lại là biết đã xin được rượu. Ông quay sang nói với hai thanh niên.

“Hai cậu mỗi người chỉ uống được một bát thôi. Thanh niên không nên uống nhiều mấy thứ này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.