Dưới sự khinh bỉ, nghi ngờ về bản lĩnh tán gái của Y Y, William Kỳ hắng giọng, cất lời: “Không biết có thể xin phương danh quý tính* của tiểu thư?”
*Phương danh quý tính: Tên họ.
“Ta họ Vân, tên hai chữ Kỳ Ninh.” Sở Hạ Nghi không chút do dự chần chừ nói.
“Vân tiểu thư tên thật đẹp.” Đúng là đẹp thật, nhưng có chút quen quen? William Kỳ khẽ chau đôi mày kiếm. Bỗng giật mình.
Vân Kỳ Ninh đó không phải là nhân vật trong kịch bản sao?
Cái gì thế này?
ải là Vân hoàng quý phi trong kịch bản sao?
“Y Y, mau lên đây giải thích cho ta.”
Y Y vẫn luôn online từ nãy giờ, so với William Kỳ thì còn ngạc nhiên hơn. Vân Kỳ Ninh là tên nữ phụ trong kịch bản truyện này, người trước mặt này?
Nó nhanh chóng đối chiếu vài thông tin, cuối cùng xác nhận, người đang ngồi đối diện ký chủ nhà mình thật sự là Vân hoàng quý phi của Thiên Yên quốc – một nữ phụ, cũng coi như là trùm cuối của kịch bản này.
Nhưng…sao người này giờ lại ở đây?
Nói đến mới thấy, hiện tại thay đổi quá nhiều so với kịch bản mà nó nhận được. Thiên Yên quốc gặp nạn, cho dù nữ chính ở đây cũng vì vòng sáng hào quang của cô ta, có thể lý giải được. Nhưng người là Vân hoàng quý phi này, sao lại bỗng dưng xuất hiện tại đây?
Chẳng lẽ cũng là một ký chủ sao?
Y Y rối loạn suy nghĩ, William Kỳ hồi lâu không thấy nó đáp gì, cau mày.
“Y Y, Y Y, Y Y, Y Y” Liên tục gọi mấy tiếng vẫn không thấy người đáp. Y Y bị gọi lên, giật mình buột miệng nói: “William thiếu, hình như cô ta cũng là ký chủ chăng?”
“Ký chủ gì chứ.” William Kỳ lầm bầm, nói xong mới nhớ là ký chủ gì, nghi hoặc nhìn cô gái trước mặt.
Sở Hạ Nghi sau khi thấy William Kỳ trầm mặc chẳng nói gì thì cúi xuống tiếp tục nhàn nhã nhai cơm. Nhưng câu lầm bầm kia vẫn rơi vào tai cô một cách vô tình nhất có thể, khiến cô không khỏi chau đôi mày ngài.