“Nương nương, tối nay Hoàng thượng sẽ bãi giá tới đây.” Sở Hạ Nghi đang định cho người truyền bữa tối lên, A Chỉ từ bên ngoài đi vào báo tin.
“Vậy chuẩn bị đi.”
“Vâng, nương nương.”
Sở Hạ Nghi gõ gõ tay trên mặt bàn gỗ. Trước đây Thương Trần tới Vân Minh Cung thường xuyên thì cũng không sao cả, nhưng giờ nữ chính xuất hiện rồi, nam chính vẫn tới đây thường xuyên thì lại có chút vấn đề.
Hệ thống: “Ký chủ, nam chính nhà người ta chỉ là đơn thuần tới đây thôi, cô nghĩ nhiều rồi.”
“Hừ, ngươi thì biết gì. Cuộc sống này âm mưu khắp nơi phải biết cẩn thận, Hệ thống giả như ngươi sao có thể hiểu nổi.” Sở Hạ Nghi hừ lạnh đáp trả.
Hệ thống lần nữa nghe thấy mấy chữ “Hệ thống giả” kia nhịn không được giãy nảy lên: “Ký chủ, tôi thực sự không phải Hệ thống giả.”
“Không phải thì thôi, ta cũng chỉ tiện mồm nói thế, ngươi không phải thì cứ coi như ta chưa nói gì là được rồi. Hệ thống giả à, sân si cũng có mức thôi chứ.”
Hệ thống: “…” Ký chủ, không biết ai mới là người sân si đâu!
Bực mình!
Đã vậy thì ta thêm luôn tình tiết âm mưu cho ký chủ, hừ!!!
Loan giá dừng lại bên ngoài cửa Vân Minh Cung, giọng thái giám the thé nhưng lại rất rõ vọng tới tận bên trong: “Hoàng thượng giá đáo.”
“Cung nghênh Hoàng thượng.” Theo từng bước đi của Thương Trần, hai hàng người hầu quỳ gối hành lễ.
Sở Hạ Nghi không ra bên ngoài. Khi Thương Trần đi vào cửa mới thấy cô đang ngồi trước bàn trang điểm, ánh nến lung linh hắt lên mặt, khiến cho nhan sắc cô có phần mờ ảo ma mị.
“Ra ngoài đi.” Thương Trần hạ lệnh.
Sở Hạ Nghi bỗng ẩn ẩn cảm thấy không đúng. Cô quay đầu.
Chết mẹ!
Con hàng Hệ thống giả kia lại giở trò!
Dương công công đi vào, trên tay bê một đĩa điểm tâm bánh nướng kèm theo một ly rượu.
Sở Hạ Nghi nhớ rõ, con mẹ nó cái cảnh này rõ ràng là lúc sau khi Hằng vương gia vu cho Vân gia tội tạo phản, Hoàng thượng đến thăm nguyên chủ, muốn đầu độc chết nguyên chủ.
Nhưng bị nguyên chủ hất đổ, nói rằng lần trước trong hành cung mình đã từng cứu Hoàng thượng một mạng. Nam chính nghĩ lại, cuối cùng mới không bắt ép nguyên chủ tự sát nữa, chỉ giáng nguyên chủ xuống làm đáp ứng.
Giờ đến hành cung còn chưa tới, Hoàng thượng bị ám sát còn chưa tới, nữ chính còn chưa trở thành Diên quý phi, con mẹ nó đâu ra tình tiết này?
Đm hệ thống!
Bổn cô nương sẽ tính sổ với ngươi!
Chờ đi!
“Nương nương, nô tài xin đưa tiễn nương nương một đoạn.” Dương công công bê khay tới, cúi đầu nâng khay nói.
Sở Hạ Nghi nâng y phục đứng dậy, nở nụ cười nhạt. Cô đem tay nâng lên chén rượu độc trong khay, khẽ lắc lắc.
“Hoàng thượng, bao nhiêu năm…”
Nói chưa hết câu, lông mày lá liễu chợt nhướn lên, trong mắt hiện lên sát khí, Sở Hạ Nghi một tay đem giữ chặt vai Dương công công, tay kia cầm chén rượu độc đổ thẳng vào miệng hắn ta.
Dương công công trợn tròn mắt, khay đang bê rơi xuống đất.
Sở Hạ Nghi lấy một miếng bánh trước khi kịp rơi, sau đó xông thẳng tới chỗ nam chính Thương Trần.
Từ trên trần nhà, ám vệ nhảy xuống bảo vệ quanh thân của Thương Trần.
Kiếm Trường Minh hiện ra trong tay Sở Hạ Nghi, cô một kiếm đâm thẳng vào ngực tên ám vệ.
Tiếp đó là một màn quần nhau với bọn ám vệ. Thân là nam chính, Thương Trần tất phải có khí chất của riêng mình nên không hề chạy, âm trầm đứng xem.
Vạt váy trắng của Sở Hạ Nghi tung bay cùng với mái tóc đen tuyền. Rõ ràng là cô đang cầm kiếm giết người, nhưng lại giống như múa kiếm vậy, đôi tay nhìn thì mềm mại nhưng kỳ thực chỉ có đám ám vệ mới biết, chính đôi tay mềm mại đấy một khi đem kiếm đánh xuống người bọn họ lại đau tới thấu xương, cả người tê dại vô lực.
Hệ thống chứng kiến từ đầu đến cuối, thật sự không thể không cảm khái, cái này không khác mấy cái múa kiếm trong phim là bao, thậm chí nhìn còn đầy vẻ chân thực và đẹp hơn phim ảnh gấp mấy lần.
“Người đâu!!!” Cho tới khi ám vệ tất thảy đều ngã xuống sàn nhà, Thương Trần mới phản ứng lại, lớn tiếng hô. Thị vệ từ bên ngoài ngay tức khắc tràn vào, nhưng cũng chính trong tức khắc đấy, Sở Hạ Nghi đem kiếm Trường Minh chĩa thẳng vào cổ Thương Trần.
Hàn khí lạnh lẽo toát ra từ cây kiếm trên cổ khiến Thương Trần rùng mình ớn lạnh. Hắn chầm chậm quay đầu, nhìn ánh nến hắt lên gương mặt tinh xảo kia.
Mái tóc dài rủ xuống tận thắt lưng, trên người cô mặc chiếc váy trắng thuần, gương mặt càng thêm sắc sảo với đôi môi đỏ, cả người toát ra khí tức âm u lạnh lẽo nhưng cũng đầy uy nghi cao ngạo.
“Vân Kỳ Ninh, ngươi muốn làm gì?” Thương Trần cố xua đi cảm giác ớn lạnh, trầm giọng hỏi. Lúc này trong phòng đã tụ tập rất nhiều thị vệ, ngay bên ngoài kia cũng có người giương sẵn cung tên.
“Ta muốn làm gì không phải ngươi rõ nhất sao?” Sở Hạ Nghi cợt nhả cất tiếng, “Bắn đi. Các ngươi cứ bắn thoải mái, để xem tên các ngươi nhanh hơn hay kiếm của ta nhanh hơn.”