Sở Hạ Nghi mặc kệ thiên hạ chiến tranh, sau khi ăn cơm xong bắt đầu hành trình ngao du vãn cảnh của mình, Lúc này đây cô đang ở Lương Thu quốc, tuy rằng không phải kinh thành nhưng cũng là một thành trì phồn vinh.
Bất chợt, như có linh tính gì đó, Sở Hạ Nghi quay đầu, lập tức nhìn thấy nữ chính, đầu óc có chút trì độn.
Mẹ nó, cái gì đây?
Sao nữ chính lại ở đây được vậy?
Sao kỳ diệu quá vậy?
Nhưng…cũng không liên quan tới bản cô nương…
Nên, hãy cứ ngoảnh mặt quay đầu bỏ đi thôi!
“Vân Kỳ Ninh.” Ánh Ánh hét lên: “Cứu ta, Vân Kỳ Ninh”.
À quên chưa nói, lúc này nữ chính đang bị vài tên xách đao khống chế. Chính là tình tiết ác bá của vùng chiếm đoạt người đẹp đem về làm thiếp thường gặp trong tiểu thuyết, tình tiết quen thuộc luôn.
Sau tiếng hét của Ánh Ánh, mọi người liếc nhìn nhau vài giây, rồi ai bán hàng thì bán, kẻ nào mua thì mua, ai dạo phố thì cứ dạo phố, tuy có đôi ba lời xì xào nho nhỏ nhưng cũng không ai tiến tới cứu cả.
Ánh Ánh bị hai tên giữ chặt lấy đôi tay, bất lực nhìn cảnh tượng trước mặt, sao mọi người có thể bình thản đến vậy?
Thiên Yên quốc gặp nạn, cô ta lén lút trốn ra khỏi cung, tình cờ gặp bọn bắt cóc, sau đó bị chúng bắt tới đây bán cho một nhà quan, nhưng cô ta lần nữa chạy được. Chạy ra tới đây thì lại bị thiếu niên kia nhìn trúng.
Lại nhắc thiếu niên kia, rất phù hợp với miêu tả của một ác bá. Người tầm 14 đến 16 tuổi, cả người mập ú béo tròn, cằm lộ rõ ba ngấn, mặc y phục xanh lục, bên cạnh hắn là hai tên người hầu.
Nhân vật này cũng là một người có một hai cảnh trong cốt truyện. Nguyên gốc cốt truyện khi ấy Ánh Ánh cùng Thương Trần tới đây, Ánh Ánh cũng là giống như bây giờ bị tên này bắt.
Vì là nhân vật xuất hiện trong truyện, Sở Hạ Nghi rất nhanh liền có tư liệu. Tên này là đứa con trai duy nhất của Lâm Quận Vương, gọi là Lâm Chí Chí. Hắn ta thường ngày rất hay ra đường đem các cô nương cướp về nhà là thiếp. Mọi người tuy rằng tức những cũng không thể làm gì được, chỉ đành ngậm đắng nuốt cay nhẫn nhịn.
Sở Hạ Nghi chỉ thoáng quay đầu nhìn lại nữ chính, sau đó tiếp tục cất bước. Nhưng lại nghe thấy Lâm Chí Chí reo lên thích thú: “Tiểu mỹ nhân a~Người đâu, mau mau tiến tới bắt nàng lại đây.” Hắn ta dứt lời, hai tên người hầu vốn luôn đứng sau liền tiến về phía cô.
Sở Hạ Nghi “…” Lâm Chí Chí, mẹ kiếp, không phải đang cướp đoạt nữ chính sao? Ngươi lôi bổn cô nương vào đây làm gì?
Sở Hạ Nghi quay đầu đứng đối diện với hai tên hầu, vì khoảng cách cũng không xa lắm, cô bắt gặp trong ánh mắt Ánh Ánh sáng lên. Cô khẽ nhếch môi.
Hai tên hầu kia xông tới, Sở Hạ Nghi lật tay lấy ra Trường Minh kiếm, nhưng bất thình lình lại thấy một bóng người chắn trước mặt cô, đem hai tên hầu kia đánh bay.