Sở Hạ Nghi về nhà hai ngày, hoàn toàn chỉ có ăn chơi và hóng tin tức trên mạng. Nói sao nhỉ, hiện tại cô đang bị dính tin hẹn hò với Tịch Ảnh mà, tuy rằng chưa chính thức công khai nhưng đã có rất nhiều tấm ảnh bị papazzari tung ra làm bằng chứng rồi.
Mối quan hệ giữa sao nữ mới nổi cùng với nam thần nổi tiếng, vừa được ủng hộ, lại cũng hứng không ít gạch đá. Sở Hạ Nghi đang băn khoăn làm sao để chấm dứt tình trạng, thì bỗng cửa phòng bật mở, Vương Lịch xuất hiện.
“Đi. Chúng ta đi hủy hợp đồng.” Vương Lịch với ánh mắt đầy kiên định nói.
“Chị quyết định rồi?” Sở Hạ Nghi dù biết nhưng vẫn thuận miệng hỏi. Cô bò xuống khỏi giường, chui vào nhà vệ sinh, sau năm phút, lập tức xuất hiện với một bộ dạng hoành tráng.
“Em đang đi hủy hợp đồng…” Nhìn bộ dạng ăn vận của cô, Vương Lịch không nhịn được nhắc nhở. Đi hủy hợp đồng đó em gái à, không phải đi làm chị đại đâu.
Áo khoác da đen gắn đầy đinh tán, vòng cổ một chuỗi vàng bạc đang xen. Bên dưới quần đen bó sát, đôi giày thể thao hai màu trắng đen xen kẽ. Mái tóc nâu đỏ nổi bật, gương mặt đeo kính đen, đôi môi tô son đỏ. Bộ dạng cô lúc nay, quả thật là ngầu không để đâu cho hết. Cộng thêm khí chất lạnh lùng, quả thực là chuẩn hình tượng chị đại. Nhưng đây là đi hủy hợp đồng, cũng không phải đóng phim mà.
“Đi hủy hợp đồng nên mới phải vậy. Em không có ý định giấu cánh phóng viên.” Chuyện cô hủy hợp đồng càng to càng tốt, đỡ phải bỏ tiền lăng xê tên tuổi.
oOo
Một chiếc mui trần màu đỏ hút mắt người nhìn dừng lại trước cửa tòa nhà cao ốc. Bảo vệ lập tức tiến tới, sau khi thấy rõ người ngồi trong xe thì lập tức mở cửa.
Sở Hạ Nghi vừa mới đặt chân xuống khỏi xe, chưa kịp hít thở không khí trong lành, lập tức đã bị bao vây bởi một đám phóng viên, hàng chục chiếc micro đưa tới gần cô, liên tiếp có phóng viên đặt câu hỏi:
“An Họa, chuyện của cô với Tịch Ảnh là như thế nào?”
“An Họa, cô có phải là bạn gái của Tịch Ảnh không?”
“An Họa, cô…?”
Sở Hạ Nghi đã sớm có chuẩn bị với đám phóng viên này. Cô rút kính đen, đưa tay vuốt lại tóc, sau đó nhìn thẳng vào máy quay của một phóng viên. Lúc này mọi người biết cô chuẩn bị phát biểu, liền im lặng lắng nghe.
Sở Hạ Nghi vốn chỉ chờ giây phút này. Ánh mắt cô lóe sáng một tiếng, sau đó chen vào đám phóng viên đông đúc. Trong lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp, cô đã thành công trót lọt bước vào tòa nhà. Phóng viên lúc này mới biết, họ bị lừa tập thể!
Tầng 35, văn phòng Tổng giám đốc.
Sở Hạ Nghi cùng với Vương Lịch dùng khí thế bất phàm tiến vào. Thư ký đang làm việc lập tức đứng dậy tiếp đón: “Cô An.”
“Tổng giám đốc có trong đó không?” Vương Lịch hỏi.
“Dạ, mời cô vào.” Thư ký ân cần đi tới mở cửa. Sau đó cũng tận tình khép cửa lại.
“Ồ, An Họa. Em tới đây có chuyện gì? Tổng giám đốc đã ngoài ba mươi. Khi thấy cô tiến vào, niềm nở tiếp đón.
Sở Hạ Nghi không nói gì cả, trưng ra một bộ dạng cao ngạo khinh thường đi tới sofa ngồi, đã thế còn ngồi thẳng vào ghế chủ vị khiến tổng giám đốc lúng túng. Ông ta tuy là tổng giám đốc, nhưng mà người kia chính là ngôi sao đang nổi đó nha. Chẳng ai biết cô ta có thể bám chân vào vị đại gia nào không, sao có thể trở mặt được chứ. Ông ta đành cam chịu ngồi xuống bên cạnh. Vương Lịch ngồi vào phía đối diện, đặt trên mặt bàn một tập tài liệu. Tổng giám đốc có chút thắc mắc nên lập tức cầm tập tài liệu lên xem, vừa lật thì sắc mặt khẽ biến:
“An Họa, đây…”
“Hủy hợp đồng.” Vương Lịch tiếp lời, trả lời thay cho An Họa.
“An Họa, hợp đồng đang tốt đẹp, sao lại hủy hợp đồng chứ?” Tổng giám đốc khó hiểu.
“Tôi chơi chán rồi.” Sở Hạ Nghi lúc này mới lên tiếng. Hiện tại cô đang ngồi vắt chân, cả người ngả về đằng sau, toát một vẻ chơi bời.
“Tiền đền bù hợp đồng là năm trăm…”
“Năm trăm triệu của ông đây, không thiếu một đồng.” Sở Hạ Nghi bày ra dáng vẻ chị đại, vứt tấm thẻ từ trong túi xuống bàn.
“Chuyện này phải thương l…” Tổng giám đốc định nói tiếp, nhưng lần nữa bị ngắt lời. Lần này không phải vì có ai chen mồm vào nói, mà là vì trên ngực ông ta đang có một con dao sắc chĩa thẳng.
“Ông có kí không?” Ánh mắt Sở Hạ Nghi trở nên lạnh lẽo đến dọa người. Vương Lịch nhìn thấy thế cũng sợ tới ngây người.
“Kí, kí. Tôi kí.” Tổng giám đốc toát mồ hôi hột, vội vàng đặt bút nhanh chóng kí tên. Ông ta như thể cảm nhận được khí lạnh toát từ con dao và có cả mùi máu…
Sở Hạ Nghi thấy ông ta kí xong rồi, thu dao, lại vứt thêm một tấm thẻ nữa: “Hai trăm triệu, coi như phí bồi thường tổn thất tinh thần cho ông.”
Nói xong, cô lập tức đứng dậy. Vương Lịch thấy thế cũng vội vàng thu dọn tập tài liệu rồi chạy theo cô.
“An Họa, em làm vậy…” Vương Lịch không kìm được trái tim bé nhỏ của mình, có chút hoảng sợ nói.
“Chị, chị về sống với em đi.” Sở Hạ Nghi mở miệng đề nghị.
“Hả? Sao tự nhiên…”
“Nếu mà chị đã thấy không an toàn thì cứ về sống cùng biệt thự đó với em cũng được. Đằng nào chị cũng đã có chồng con gì đâu. Hơn nữa chị cũng là quản lý của em, chúng ta sống chung cũng rất tiện mà. Căn nhà đó rộng như vậy, em sống một mình cũng quá cô đơn rồi.” Sở Hạ Nghi nói liến thoắng.
“Thật sự có thể được sao?” Vương Lịch có chút không tin hỏi lại. Sao tự nhiên nghệ sĩ nhà cô lại cởi mở đến thế này rồi? Trước đây An Họa làm gì có như thế này đâu?
“Thế chị có ở không?”
“Ở. Ở, có ngu mới không ở!” Căn biệt thự đó tốt như vậy. Có thể đảm bảo an toàn miễn phí, lại chẳng phải trả tiền nhà. Chị ta cũng không phải đứa ngốc.
Sở Hạ Nghi nở nụ cười.
Thang máy xuống tới tầng một. Cô còn chưa kịp ra khỏi thang máy, lần thứ hai trong ngày bị phóng viên vây quanh.
Lần này Sở Hạ Nghi cũng không định giống hồi nãy nữa. Cô nhanh chóng lấy từ trong túi của Vương Lịch ra một tờ giấy, trên đó ghi rõ ba chữ: “HỦY HỢP ĐỒNG” trình diễn cho phóng viên xem.
Cánh phóng viên sau khi nhìn thấy tờ giấy, có chút giật mình. Này này, bọn họ muốn hỏi là tin hẹn hò, sao tự nhiên lại lòi ra một tờ “hủy hợp đồng” ở đây?
Không đúng nha, An Họa hủy hợp đồng với Tam Mị, cũng là một tin tức sốt dẻo!
“Như các vị đã thấy, An Họa đã hủy hợp đồng với Tam Mị. Về phần chuyện này, ngày mai hẹn các bạn tại khách sạn Hoàng Kim lúc 10 giờ sáng, tôi sẽ tổ chức họp báo.” Vương Lịch đứng sau cô nhanh chóng mở miệng nói. Lúc này bảo vệ của tòa nhà cũng tiến tới, dẹp gọn đám phóng viên. Mà có tin tức về hủy hợp đồng cùng với chuyện họp báo sáng mai, phóng viên cũng tự giác nhường đường cho cô đi.
Lại là chiếc mui trần ban nãy, Vương Lịch ở vị trí lái xe, quay sang hỏi: “Mai mở họp báo, em có cần chuẩn bị gì không?”
“Không cần đâu. Em tự ứng phó được.” Sở Hạ Nghi mở miệng đáp.
Hệ thống online hỏi thăm tình hình, có chút kì quái, hỏi: “Ký chủ, tôi cảm giác cô tựa hồ cởi mở ra rất nhiều.” Ban đầu ký chủ của nó không có như thế này, rất rất ít lời nha.
“Không phận sự đến mi.” Sở Hạ Nghi lạnh lùng đáp. Hừ, ta hỏi mi đã không trả lời, giờ còn hỏi ta sao? Chuyện gì cũng không nói nhé!
Sau đấy, bất kể Hệ thống có luyên thuyên lảm nhảm thế nào, Sở Hạ Nghi đều làm như không nghe thấy. Một buổi chiều bận rộn sắp xếp lại mọi thứ, cuối cùng Vương Lịch đã hoàn thành chuyển nhà vào biệt thự hoành tráng của Sở Hạ Nghi.
Căn biệt thự rộng bao nhiêu mét vuông thì Vương Lịch không biết, nhưng mỗi lần vào đây điều khiến cô không nhịn được cảm thán trong lòng. Cánh cổng màu trắng khắc đủ thứ hoa văn uốn lượn cao tới hơn hai mét. Cách đấy tầm chục mét, đối diện với cánh cổng là đài phun nước. Hai bên đài phun nước là vườn hoa. Cách đài phun nước cũng chục mét nữa, là biệt thự màu kem. Cánh cửa phòng khách màu trắng thanh bạch, bên trong là phòng khách được trang trí đơn giản đầy tinh tế, trang nhã nhưng vẫn toát vẻ cổ điển cao quý cùng lối kiến trúc thiết kế Châu Âu cổ đại. Trên lầu hai có tất cả ba phòng, nhưng mỗi phòng rộng đến lóa mắt người khác, nhất là những kẻ dân thường như chị ta Vương Lịch đây. Phòng ngủ rộng rãi lót tấm thảm, cửa sổ trông ra đằng sau khu biệt thự. Bên cạnh cửa phòng là bàn trang điểm, đối diện bàn trang điểm là giường ngủ kingsize, kế bên giường ngủ là tủ để đồ. Thông với phòng ngủ là nhà vệ sinh với chiếc bồn tắm mà trước nay chị ta chỉ thấy trong tivi. Ngoài ra đằng sau tủ để đồ còn là có một cơ quan. Chỉ cần khẽ dịch cái đèn được đặt trên một cái giá sách nhỏ không xa là sẽ hiện ra thư phòng. Mà thông với thư phòng chính là phòng thay đồ.
Vương Lịch nghe Sở Hạ Nghi giới thiệu mà choáng váng hết cả người. Có nằm mơ chị ta cũng chẳng ngờ được có ngày mình lại có thể sống trong căn nhà như thế này. Chị ta ôm lấy cánh tay Sở Hạ Nghi, hai mắt long lanh: “Ôi tổ tông của con, cầu ôm đùi.”
“Đùi sẽ cho chị ôm. Nghỉ đi nghỉ đi.” Sở Hạ Nghi đẩy đẩy chị ta về phía giường ngủ.
Vương Lịch gặp nêm êm chăn ấm, lập tức buông tay cô ra, không quên nói: “Lúc nào ăn thì gọi chị.”