Sau tiết mục, các ca kỹ lại múa tiếp nhưng hiển nhiên không khơi dậy được hứng thú nữa. Thêm được nửa canh giờ nữa, thì tiệc tàn, mọi người lục đục bắt đầu cáo từ trở về.
“Nương nương, người tìm gì?” A Hạ thấy nàng hết quay trái lại quay phải, nhỏ giọng hỏi.
“Khăn tay ta chẳng biết rơi đâu rồi. Mấy người về cung trước đi, ta đi tìm.”
“Nương nương, để nô tỳ đi là được rồi, một mình người đi đêm nguy hiểm lắm.” A Hạ vẫn nhẹ giọng.
Mạc Tử Kỳ nhíu mi, sau đó vẫn kiên quyết nói: “Không được. Khăn đó là Thi Vỹ Công Chúa tự tay thêu tặng ta 5 năm trước. Mai cô ấy chắc chắn tới Mạc Hi Cung, ta nhất định phải tìm.”
A Hạ thấy nàng kiên quyết như vậy, lấy đèn từ tay một a hoàn khác: “Nương nương, vậy nô tỳ đi với người.”
“Được.”
-----------------------------------
“A Hạ, A Hạ…” Đã hơn một khắc, Mạc Tử Kỳ đứng dậy đi khỏi cái đình. A Hạ nói nàng ngồi đây nghỉ một chút, nàng ấy sẽ đi tìm tiếp, một khắc sau nếu không thấy sẽ quay về đón nàng cùng đi. Nhưng thời gian một khắc đã sớm qua, người vẫn chưa thấy.
Hai làn mi Mạc Tử Kỳ nhẹ nhàng rung động, trong lòng dấy lên bất an. Nàng dù có thế nào cũng là nữ tử, quanh đây âm u, nàng tuy không mê tín nhưng lại tin có ma. Cái không khí âm u này nàng một giây cũng không một ở lại.
Nghĩ liền làm, nàng đi về phía nơi A Hạ vừa đi.
Con đường lát đá khá nhỏ, Mạc Tử Kỳ đi gần nửa canh giờ, không khí không còn âm u nữa, nhưng lại vô cùng tĩnh mịch, hai bên lại gần như tối đen, chỉ có ánh trăng.
Nàng dừng lại trước ba ngã rẽ. Liếc qua trái, lại nhìn phải, vô tình thấy được vòng ngọc của A Hạ.
Hai tay nắm chặt lại, Mạc Tử Kỳ nhắm mắt, lòng phân vân không biết nên đi tiếp hay dừng lại. Cuối cùng, nàng chọn đi tiếp, đi về hướng vòng ngọc rơi. Có người cố ý rắc cho nàng.
Chưa đầy nửa khắc, tới một cái đình nhỏ khác. Từ cái đình nhỏ này có thể nhìn về phía hồ Hạ Mân nước màu ngọc bích, nhìn trên trời vừa vặn sẽ ngắm thấy mặt trăng tròn vành vạnh.
A Hạ bị người đáng ngất, dựa vào bên một cái cột trong đình. Nàng ngẩng đầu nhìn, là một nam tử đang đứng trong đình, quay lưng về phía nàng ngắm trăng.
Nhận thấy ánh mắt của nàng, người nọ quay lại.
Trăng di chuyển vào một đám mây mỏng, trong khoảnh khắc ấy, nam tử quay lại, ánh trăng chiếu lên gương mặt cương nghị, tôn lên vẻ uy nghiêm. Mà mắt Mạc Tử Kỳ, sau khi nhìn thấy, liền cụp mi, lòng rối bời.