Đêm nay, ai cũng trằn trọc. Mỵ Vỹ Nghi mất ngủ vì lạ giường, Ân Mạc Thần và Dương Khê Thân Vương dều chờ đợi câu trả lời từ Mạc Tử Kỳ.
Ngắm ánh trăng soi, Mạc Tử Kỳ đưa một tờ giấy gấp cẩn thận cho A Hạ, dặn nàng ta đưa cho Dương Khê Thân Vương.
Lời mời của y rất hấp dẫn, nhưng nơi hoàng cung này có Ân Mạc Thần – người mà nàng yêu thương bao nhiêu năm, có Ân Mạc Thừa – đứa con nàng mang tha chín tháng mười ngày, dứt ruột đẻ ra,…Hoàng cung này tuy lạnh lẽo nhưng có quá nhiều thứ nàng không thể buông bỏ, cũng không muốn buông bỏ.
oOo
“Dương Khê Thân Vương.
Chuyện năm đó, ngài đừng áy náy thêm nữa, tất cả đều đã là những tháng ngày xưa cũ, truy cứu thêm nữa cũng chẳng ích lợi gì.
Sau khi chuyện đó xảy ra, coi như ngài có lỗi, thì ba năm trước ngài cũng đã cứu ta một mạng, chúng ta không ai nợ ai.
Thâm cung này tuy lạnh lẽo, nhưng ta chẳng thể từ bỏ. Thành ý của ngài, ta xin nhận, nhưng cũng xin lỗi vì không thể đáp trả.
Mạc Tử Kỳ”
Ân Mạc Thần nhẹ nhàng thở ra, trái tim đang đập mạnh cũng dần dần trở về tiết tấu bình thường. Lòng hắn dấy lên cảm xúc vui mừng, vui mừng vì nàng đã ở lại.
Hắn thế nhưng cũng không sai người đưa bức thư này cho Dương Khê Thân Vương, mà trực tiếp bỏ vào hộp gỗ trên bàn.
Song song với cảm xúc vui mừng, nỗi tò mò chuyện năm đó cũng dần dần lớn.
------------------------------------------------
Phượng Hà Cung:
“Nương nương, người thấy ả Nghi Phi kia thế nào?” Niên Tần uống ngụm trà, hỏi.
Đức Phi không trả lời, Dương Phi nói: “Ta thấy cũng nên nể mặt một chút, dù sao nàng ta cũng là Công Chúa nước láng giềng.”
“Phì.” Đáp lại là một tiếng cười trào phúng của Kim Phi: “Công Chúa thì sao chứ? Chính là loại Công Chúa không được yêu thương, sủng ái nên mới được gả đi hòa thân mà.”
Tuy nói vậy nhưng lòng Kim Phi, cũng như lòng một số người ở đây vẫn không tránh khỏi ghen tỵ. Cho dù nàng ta có không được sủng ái nhưng dù sao cũng mang thân phận Công Chúa, suy đi tính lại, vẫn hơn đám thiên kim tiểu thư các nàng một bậc.
Đức Phi ngồi trên ghế cao, nhìn một đám người đang tranh luận bên dưới mình, lòng ham hư vinh được thỏa mãn vô cùng. Nàng là con gái thứ sử ở Phong Canh, nhưng lại chỉ là do một ca cơ sinh ra, trong phủ không hề được xem trọng. Thế nhưng bây giờ thì sao chứ, nàng sắp thành chủ nhân của ngôi vị Hoàng Hậu mà bao nữ tử thiên hạ hằng mơ ước, sắp được sử sách lưu danh.
Trên mình mặc chiếc váy màu ngà, đôi mắt khép hờ, đúng một bộ dáng chủ nhân, Nguyên Trà Di cất tiếng: “Ta thấy nàng có quan hệ khá tốt với ả Hoàng Quý Phi kia, trước mắt chỉ cần ra uy với nàng ta một chút, đừng động quá đà là được, dẫu sao người ta cũng lớn lên trong Hoàng Cung, chuyện tranh đấu giữa các phi tần e là so với thiên kim tiểu thư chúng ta biết nhiều hơn.”
Ẩn ý trong câu này, còn ám chỉ Mỵ Vỹ Nghi lớn lên trong Hoàng Cung, không được dạy dỗ lễ nghi bằng thiên kim tiểu thư bọn họ, ai cũng nghe ra. Nhất thời, mọi người đều phụ họa: “Tỷ tỷ nói phải.”